Biên tập viên đề cử

Nếu không phải coi nhầm thứ thuốc không thể miêu tả trong phòng Lý Tư Lạc thành kẹo, Cảnh Toàn Tử cũng không biết lúc nào cô mới chọc thủng lớp quan hệ “bạn bè” với người mình thích.

Cũng không biết bao giờ cô mới phát hiện, Lý Tư Lạc cũng thích mình.

Càng không biết, lúc nào cô mới có thể hưởng thụ niềm vui sướng này cùng Lý Tư Lạc.

Tóm lại, một khi đã chọc thủng rồi thì không có nếu như nữa.

Lý Tư Lạc đã không nhanh không chậm hoàn thành hết những suy nghĩ khó tả lung tung của cô trước đó.



Sau này, cuối cùng Cảnh Toàn Tử mới nhớ ra viên thuốc xuất hiện trong phòng ngủ của anh, cắn môi ép cung anh.

Lý Tư Lạc bất đắc dĩ kéo cô vào ngực, cười khẽ rồi đáp, “Cuối cùng cũng hỏi à.”

Thật ra rất đơn giản, thuốc kia nam hay nữ đều dùng được, thằng bạn xấu xa của anh đã tặng nó bonus thêm một cái cốc thủ dâm thôi.

Hiệu quả gần như là trợ hứng, cho nên mới chơi được một lúc đã không còn công hiệu nữa rồi.

Cảnh Toàn Tử “hừ” một tiếng, vòng tay qua cổ anh, ghé sát lại gần ngửi mấy cái, đột nhiên phát hiện eo bị giữ chặt.

Ngay sau đó là hơi thở ấm áp phả gần, trong lòng cô hiểu rõ nhưng lại cúi đầu làm bộ không biết gì hết.

Mãi cho tới khi Lý Tư Lạc cười khẽ dỗ dành, “Chúng ta không cần đồ trợ hứng nào cả.”

Anh, và em, là được.

Lúc này Cảnh Toàn Tử mới vui vẻ trở lại, cam tâm tình nguyện để anh ném lên giường...
19 chương
Ngôn Tình

Dưới nhà, tiếng xác sống gầm rú vang vọng. 

Trong nhà, tôi và mẹ bị trói chặt, trơ mắt nhìn những người tự xưng là “bạn” lục lọi hết số lương thực dự trữ, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ.

"Chỉ có chừng này thôi à, chắc chỉ đủ ăn một hai tháng? Vác theo hai mẹ con họ, khéo chẳng được nổi một tháng."

Lưu Kim Kim liếc mắt nhìn bạn trai to lớn của cô ta, người này hiểu ý, lập tức cầm dao đi về phía chúng tôi.

Họ... họ muốn giết chúng tôi!

20 chương
Đô Thị

CÙNG NHỎ BẠN THÂN XUYÊN VÀO TRUYỆN CHỮA LÀNH

Tác giả: 风漪

Editor: Team Fukamidori

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Tôi và bạn thân cùng nhau xuyên không vào thế giới người thú.

Hệ thống yêu cầu cô ấy chinh phục báo đen hai mặt, yêu cầu tôi chinh phục trăn vàng tẻn tẻn.

Khó khăn lắm hai chúng tôi mới đạt được 80 điểm chinh phục, kết quả là nữ chính quay về rồi, điểm chinh phục của chúng tôi trực tiếp lui về 0.

Tôi phát điên lên: “Mẹ nó! Bà đây không làm nữa!”

Cô bạn thân cũng phát điên lên: “Bà đây cũng không làm nữa! Bỏ trốn không? Hai đứa mình cùng đi!”

Tôi nghiêm túc gật đầu, tôi cùng cô bạn thân vơ vét sạch sẽ số tài sản lên đến hàng trăm triệu đã tích góp được trong suốt mấy năm nay và bỏ trốn ngay trong đêm.

3 năm sau, tôi và cô bạn thân ăn chơi hưởng lạc trong quán bar.

Cô ấy ngồi trên người báo đen, cười một cách miễn cưỡng.

Tôi ngồi trên chiếc đuôi của rắn đen, nâng lên hạ xuống.

Vào lúc chuẩn bị di chuyển đến một địa điểm khác, tôi đứng dậy, bất ngờ nhìn chằm chằm vào người đàn ông sau lưng.

Gương mặt của trăn vàng lạnh như băng, từ từ chậm rãi kéo tôi ra khỏi vòng tay của rắn đen, đuôi trăn thô bạo quấn chặt lấy eo tôi, hàm răng sắc nhọn của hắn ghì nhẹ vào cổ tôi.

“Bé ngoan, còn chạy nữa không?”
5 chương
Ngôn Tình

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù, Gia Đình, Điền Văn

Team dịch: Mèo không ăn cá

Giới thiệu

Mộc Cẩm trọng sinh về lúc nàng mười bốn tuổi lúc, không cha không mẹ chấp nhận số phân cùng với đệ muội khó khăn sống qua ngày.

Vốn muốn đời này an an ổn ổn, để tránh dẫm vào vết xe đổ làm cho mình chết thảm giống kiếp trước, nhưng là, hết lần này tới lần khác bá nương ác độc của nàng kiếp này cứ tới chọc nàng!

Thì ra, điều kiện tiên quyết của bình bình an an là trước hết phải để cho mình sống giống như người, làm trưởng tỷ, nhất định phải đứng ở trước người đệ đệ muội muội che gió che mưa, đồng thời còn phải kinh doanh sự nghiệp của mình.

Mộc Cẩm có oán báo oán có thù báo thù!

Cuộc sống càng ngày càng tốt, kiếm được đầy bồn đầy bát, mang theo đệ muội trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của người có tiền.

Thế nhưng, cho đến kiếp này nàng mới biết được có người luôn âm thầm bảo nàng, nhưng nàng hoàn toàn không biết.

Nàng đang muốn báo đáp nam nhân này như thế nào, kết quả, người nàng hai đời đều nhìn không thấu này lại  giữ chặt eo nàng.

"Nếu Cẩm Cẩm muốn báo đáp hoàng thúc, chỉ cần lấy cả đời của ngươi để đổi!"
310 chương
Trọng Sinh

Bạch Linh Lung ẩn nhẫn mười năm rốt cục cũng báo thù được cho cha mẹ, đoạt lại tất cả những gì thuộc về cô, đang muốn hưởng thụ cuộc sống thì hồn phách bị Câu hồn sứ giả bắt đến Địa Phủ! Mẹ nó! Bắt nhầm hồn? Trả về không được? Cô nổi điên đại náo điện Diêm Vương, khẩu chiến với Diêm Vương, cuối cùng cũng giành được cơ hội xuyên qua, thuận tay giành chút lễ bồi tội.
470 chương
Ngôn Tình

Ngày tôi cập kê, tuyết rơi nặng hạt, hắn nói muốn hủy hôn.

May mắn thay, khi ấy khách khứa đã tản đi hết, phụ thân không gọi hắn là "hiền điệt" nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Vệ Đạc hành lễ trước phụ thân, “Chi Nghi muội muội phúc dày, Vệ mỗ tự biết phúc mỏng, không dám làm lỡ duyên lành.”

Tôi ngồi bất động bên cạnh, luôn có cảm giác cảnh tượng trước mắt giống như một giấc mộng.

Người hầu nhà họ Vệ mang thư hủy hôn lên, tôi tiến tới cướp lấy, đầu ngón tay chạm vào từng nét khắc quen thuộc.

Lòng tôi như bị thiêu đốt, vội vàng đuổi theo, “Vệ Đạc!”

Người trong tuyết quay lại, chiếc cằm trắng ngần, vẫn dáng dấp của thiếu niên năm xưa.

Nhìn Vệ Đạc của sáu năm trước, đôi chân tôi nặng như chì, không thể bước thêm một bước nào nữa.

Giữ im lặng thật lâu, hắn mở miệng trước, “Chi Nghi, là ta có lỗi với muội.”

Câu nói này kéo tôi trở về một đêm giữa mùa hè kiếp trước, hắn mặc cho tôi c ào x é, đ ánh m ắng, nhưng chỉ để lại câu nói ấy.

“Chi Nghi, là ta có lỗi với muội.”

Tôi bước xuống bậc thềm, từng bước tiến đến trước mặt Vệ Đạc, tháo viên ngọc trước ngực đưa cho hắn.

Đây là tín vật định tình mà chúng tôi trao cho nhau vào ngày đính ước, tôi trân trọng đến mức dùng dây đỏ buộc chặt, luôn mang bên mình.

Hắn đưa tay định nhận, tôi dùng sức, bẻ viên ngọc thành hai mảnh.

Mảnh ngọc vỡ rơi xuống tuyết, tựa như tình cảm giữa tôi và hắn, một đ ao c ắt đứt.

Vệ Đà cúi mắt, nốt ruồi son nơi khóe mắt hắn như vệt mực đỏ tươi. 

Hắn nhìn cái hố nhỏ trong tuyết rất lâu, thở dài nói, “Cũng tốt, chi bằng vỡ tan.”

Đợi hắn đi rồi, nước mắt tôi mới rơi xuống, thế gian chìm trong một màn sương mờ mịt.

Xuân Hoa ôm áo khoác chạy đến, vòng qua buộc dây, khuyên nhủ, “Tiểu thư, tuyết lớn quá, chúng ta về thôi.”

Tôi bước một bước, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.

Tuyết bay khắp trời, nỗi đau trên chân, tất cả ủy khuất trong lòng trào dâng, tôi ôm Xuân Hoa khóc lớn.
31 chương
Trọng Sinh

Nguyễn Kiều sinh ra trong một gia đình hào môn ở Yên Kinh, nhưng từ nhỏ cô đã rất yếu đuối mong manh, chỉ cần có chút gió thổi qua là không thể chịu được. Khi Nguyễn Kiều xuất hiện trong giới giải trí, ảnh hậu là bạn diễn của cô, ảnh đế đóng cặp với cô, ai nấy đều có vô số oán hận nhưng không ai dám nói gì.

Cho đến một ngày, nhà họ Nguyễn bất ngờ tuyên bố nói rõ một việc rằng Nguyễn Kiều là họ đã ôm nhầm, hơn nữa bọn họ đã quyết định đưa Nguyễn Kiều trở về bên cạnh ba mẹ ruột.

Cho đến khi danh tính thiên kim giả của Nguyễn Kiều bị bại lộ, giới truyền thông đã chụp được ảnh cô khóc lóc rồi ngất xỉu trước cửa nhà.

Mọi người đều cho rằng với những gì Nguyễn Kiều đã làm trong giới giải trí những năm qua, lần này cô xong đời rồi.

Kết quả… Có chỗ nào giống không ổn??


Thiên sư bắt quỷ Nguyễn Kiều ngủ một giấc tỉnh dậy biến thành nữ diễn viên giải trí cùng tên, vừa lúc cô bị gia đình, công ty và người hâm mộ vứt bỏ, tất cả mọi người đều đang cười nhạo ô chuẩn bị tiêu đời rồi.

Nguyễn Kiều: Đừng nóng vội, trò hay tôi vẫn chưa sử dụng đến đâu.

Tay trái nắm chặt ảnh hậu kiêu hãnh và nói: "Chị, tôi thấy ân đường của chị biến thành màu đen, ắt sẽ gặp họa đổ máu, mua bùa không? Bảo đảm bình bình an an."

Tay phải giữ chặt ảnh đế đang mệt mỏi: “Anh, gần đây tình trạng anh không tốt lắm nhỉ, có phải có một con quỷ đang đè lên vai anh không?”

Một khoản thời gian sau.

Ảnh hậu công khai bảo vệ Nguyễn Kiều trước ống kính.

Ảnh đế đăng lên trang cá nhân rằng đã mời Nguyễn Kiều làm nữ chính.

Một ông chủ lớn nào đó trong giới cũng cho biết sẽ bảo vệ Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều tham gia một chương trình giải trí thực tế, nơi thường xuyên xảy ra rất nhiều sự cố.

Đầu tiên là cô bị cướp trên đường, Nguyễn Kiều một tay đè chặt váy, trong tiếng hét hoảng sợ của đạo diễn, cô dùng một chân đá thẳng tên cướp ra xa ba mét.

Sau đó, một ác linh xuất hiện, Nguyễn Kiều trấn an mọi người, đưa ra một sắp bùa: “Mỗi người năm trăm nhé.”

Cư dân mạng: Chuyện này không đúng, Nguyễn Kiều không chỉ không thất bại, mà còn trở nên nổi tiếng!

186 chương
Ngôn Tình

Giữa thái bình thịnh thế, lại có nịnh thần lộng quyền.

Ban ngày hắn ôn tồn lễ độ, giữ khoảng cách cùng phi tần là ta, ban đêm hắn lại như lang sói cùng ta điên loan đảo phượng.

Lúc hắn đang điên cuồng ra vào, ta mắng: “Gian thần!”

Hắn chỉ cười: “Yêu phi?”.
46 chương
Kiếm Hiệp