Phù Dung Loạn

Chương 12

Tôi muốn đi tìm con gái mình.

Hô Diên Hoằng từng bảo tôi không chỉ một lần: “Nếu có thể tìm về Công chúa Hà Thanh, con bé sẽ là Trưởng công chúa của Đại Ninh. Vì nàng, ta nguyện coi Hà Thanh như con mình.”

Hà Thanh sống rất khá.

Năm đó khi Thải Quyên và Bảo Lê trốn khỏi hoàng cung, mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu.

Họ từng là cung nhân, học hỏi được nhiều điều, sau khi ra ngoài định cư ở Vũ Châu, mở một căn tửu lầu.

Hà Thanh bây giờ được gọi là Lan Đình, Thôi Nhã Đình.

Con bé vậy mà theo họ của Thôi Hạ.

Khi nhìn thấy Thôi Hạ ở Vũ Châu, tôi cực kỳ sửng sốt, hắn quỳ rạp xuống đất: “Nương nương tha mạng, thật sự là năm đó quá loạn, thân phận của Công chúa sợ rước phải mầm tai hoạ, cho nên nô tài tự chủ trương, đặt tên Thôi Nhã Đình cho Công chúa.”

Tôi thực kinh ngạc, hóa ra Triệu Lăng không giết Thôi Hạ. Khi tôi hỏi hắn nguyên do, hắn ấp úng không chịu nói.

Cuối cùng tôi đập bàn, hắn hoảng sợ, quỳ xuống đất dập đầu rồi nói: “Mọi chuyện đều đã qua, nương nương hà tất phải truy vấn. Hiện giờ nương nương vẫn là nương nương, công chúa cũng là ‘Thiên mệnh sở quy’, không còn kết quả nào viên mãn hơn, xin nương nương đừng tự tìm phiền não.”

“Dẫu là phiền não, ta vẫn có quyền được biết.”

Mày cau lại, vẻ mặt tôi nghiêm khắc, Thôi Hạ lén nhìn tôi một cái, đôi mắt ửng đỏ, rốt cuộc thở dài.

“Năm đó, Hoàng đế tiền triều cấm túc nương nương trong Tiêu Phòng Điện, không phải là vì nương nương giết Kiều Thục viện.”

“Nghe nói gã Hô Diên Táng, trưởng tử của Tây Hán Vương, ngay tại buổi cung yến nói thẳng, sau khi Công chúa Lan Tụng tự tử, phụ thân hắn thương tâm gần chết, muốn Đại Ngụy lại dâng lên một nữ tử, đưa cho phụ hoàng hắn làm phi.”

“Bọn chúng chỉ đích danh Hoàng Hậu nương nương.”

Thôi Hạ trầm giọng kể tiếp: “Khi đó nương nương không có mặt nên không biết bọn chúng dùng lời lẽ rất khó nghe. Bọn chúng bảo rằng, lúc trước nương nương cũng từng phụng dưỡng Lương Vương, vì sao không thể phụng dưỡng Đại Hán Vương; nếu Hoàng Thượng không chịu từ bỏ những thứ yêu thích, đó là xem thường Hán quốc, Hung Nô nhất định khởi binh.”

Đầu óc tôi trống rỗng, ong ong, chỉ nghe Thôi Hạ dập đầu nức nở kể: “Khi đó Hồ gia và Từ gia sợ hãi thực lực của Hán quốc, thậm chí còn thuyết phục Hoàng Thượng đưa nương nương qua. Hoàng Thượng giận tím mặt, nghe nói giơ kiếm chém đứt búi tóc của Quốc công.”

Tôi đột nhiên nhớ tới, ngày ấy trở về Trường Nhạc điện đã không thấy bóng dáng phụ thân, trong đại điện sắc mặt mỗi người một khác, bầu không khí dị thường.

Triệu Lăng ra lệnh cho tôi rời đi ngay lập tức.

Lòng tôi tràn đầy việc phát hiện ra Từ Tuân cấu kết với sứ thần Hán quốc, tuy phát hiện dị thường nhưng không tìm hiểu sâu hơn.

Sau đó, Triệu Lăng giam lỏng tôi, thậm chí không cho phép tôi gặp Thải Quyên và Bảo Lê.

Thôi Hạ nói: “Bệ hạ vì muốn bảo vệ nương nương, chuyện như vậy không ai được phép truyền đến tai nương nương. Đám quan viên vì ích lợi của bản thân, vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục hy sinh nương nương, đổi lấy an bình cho hai nước.”

“Từ khi đó, nô tài biết ngay Đại Ngụy tất phải sụp đổ, đây chẳng qua là Hán quốc khiêu khích để lấy cớ xuất binh. Dẫu nương nương có đi cũng chỉ đổi được mấy năm an bình, sau đó chẳng phải cũng bị diệt vong? Bệ hạ không nỡ bỏ rơi nương nương, chỉ làm thảm kịch xảy ra sớm hơn mà thôi.”

“Còn phần nô tài, thể theo kế hoạch của bệ hạ, vào ngày quốc phá thành vong, bệ hạ muốn nô tài ở ngoài cung tiếp ứng, chờ nương nương mang tiểu công chúa ra tới thì dẫn các vị đi xa.”

“Nương nương, bệ hạ đối với người, thật không phải vô tình.”

Thật không phải vô tình...

Trên thực tế, tôi đã biết.

Vào ngày Lạc Dương thất thủ, tôi giết chàng.

Trong lúc tức giận đến khó thở, trong lúc tuyệt vọng đến cực độ, tôi đâm đoản kiếm vào ngực chàng.

Thời điểm chàng ngã vào người tôi, vùi đầu vào cổ tôi, chàng nhẹ nhàng bật cười.

Tôi nghe chàng thì thầm: “Ngọc tỷ, ở sau tấm biển trong đại điện.”

Khoảng khắc đấy, tôi bừng tỉnh.

Tôi nói: “Bệ hạ, thần thiếp tiễn ngài một đoạn đường, kiếp sau đừng sinh ra trong gia đình đế vương.”

Chàng nói: “Được.”

Vì thế tôi xác định, chàng vẫn là phu quân của tôi, là thiếu niên năm Hồ Mẫn Dung mười bốn tuổi chỉ liếc mắt một cái là cảm thấy như châu ngọc chói lóa.

Triệu Lăng, Triệu Lăng.

Chàng là vị vua mất nước, còn là người mà Hồ Mẫn Dung từng yêu sâu sắc.

Chính vì nguyên nhân này, tôi chưa bao giờ lấy ra ngọc tỷ truyền quốc sau tấm biển trong Thái Cực Điện.

Đó là lá bùa bảo mệnh chàng dành cho tôi, tôi đã biết.

Sau khi hồi cung từ Vũ Châu, một mình tôi trèo lên thang, gỡ xuống chiếc hộp phía sau tấm biển.

Chiếc hộp rất nặng, tôi mang nó về Tiêu Phòng Điện.

Sau khi đuổi xa cung nhân, đóng chặt cửa cung, tôi đặt chiếc hộp lên bàn, chậm rãi mở ra.

Phủi đi lớp bụi là ngọc tỷ vuông vức bốn tấc, năm con rồng giao nhau.

Đây là tín vật chứng tỏ hoàng quyền là do trời ban, chính thống và hợp pháp. Mấy năm nay, Hô Diên Hoằng vẫn không cam lòng, vô số lần phái binh nam hạ tấn công đám người Hoài An Vương ủng hộ lập chính quyền hậu Ngụy, cũng chính vì vật này.

Bảo vật quý hiếm, vũ khí quan trọng nhất của quốc gia, nhưng không thu hút được ánh mắt của tôi.

Bởi vì trong hộp, ngoại trừ ngọc tỷ còn có thứ khác.

Là một lọn tóc.

Một lọn tóc dùng dây tơ hồng quấn quanh.

Vào năm Thái Thương thứ hai, ngày mười tháng chín, tôi và Triệu Lăng đã kết hôn được hai năm, tôi hỏi xin chàng một lọn tóc, nói là vào hôm thành thân chưa hoàn thành lễ hợp cẩn.

Vẻ mặt chàng thả lỏng, nhưng lại không cho tôi.

Sau đó, tôi không yêu cầu lại lần nào nữa.

Nhưng hôm nay, tôi cầm lọn tóc này, nửa khóc nửa cười.

Là thật sự nửa khóc nửa cười, cười cười, rồi khóc đến mức không kềm chế được.

Nàng vừa cắt tóc mây,

Chàng cũng phân nhánh tóc.

Tìm đến chỗ không người,

Tết thành đồng tâm kết.

Hiện giờ, tôi và chàng thật sự “Tìm đến chỗ không người, tết thành đồng tâm kết”.

Đêm đó tôi nằm mộng, mơ thấy Hồ Mẫn Dung mười bốn tuổi vào đêm tân hôn, nhìn thấy thiếu niên mặt mày tuấn tú đang mỉm cười với tôi.

Chàng nắm tay tôi nói: “Dung nhi cũng đẹp giống trong tưởng tượng của trẫm.”

Tôi còn mơ thấy chàng đưa tôi lên nóc ngôi điện phụ, uống rượu ngắm sao.

Đêm khuya tĩnh lặng, loáng thoáng nghe tiếng côn trùng kêu vang.

Ánh trăng treo cao trên bầu trời, đôi mắt chàng còn sáng hơn tinh tú.

Chàng nói: “Đừng sợ, hãy từ từ mở mắt nhìn lên nào.”

Bầu trời đầy sao, đẹp như tranh vẽ, vô biên vô tận.

Chàng còn nói: “Cho dù ngã xuống, trẫm cũng có thể kéo được nàng.”

Chàng là phu quân Triệu Lăng của tôi; tôi với chàng là phu thê kết tóc.

Chàng nói Tiểu Dung Nhi rất sạch sẽ. Sau đó giết Lương Vương, chàng nói với tôi, chúng ta sẽ càng ngày càng tiến xa.

Vào lúc tình nùng ý mật, có lần chàng đột nhiên kể với tôi: “Dung nhi biết đấy, ngoại trừ tên Triệu Lăng, trẫm còn có tên thân mật, gọi là Tử Tấn.”

Chàng nói, đêm dài chốn không người, Dung nhi có thể gọi trẫm là A Tấn.

A Tấn, là phu quân của Tiểu Dung nhi.

Chàng muốn tôi nói như vậy, sau đó cảm thấy mỹ mãn ôm tôi vào lòng, còn khen: “Tiểu Dung nhi ngoan lắm.”

A Tấn, A Tấn.

Đông Hải Hoàng Công, vung đao đấu hổ, chết trong miệng cọp.

Thế nhưng không ai nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc có một ngày, hổ trắng cũng không có kết cục tốt.

Giá như tôi biết, giá như tôi biết.

Tôi tuyệt đối không xem vở diễn kia...

Đêm đó, trong giấc ngủ mơ, dường như tôi gặp được chàng. Chàng mỉm cười nhìn tôi, lau nước mắt trên má tôi, vẻ mặt chê bai: “Đã là mẹ của hai đứa nhỏ, sao còn thích khóc như thế!”

“Dung nhi, nàng thật sự sinh được hoàng tử, nàng sẽ sống lâu trăm tuổi, tương lai dõi theo con nàng đăng cao nhìn xa, hoàn thành nghi thức phong thiền tế lễ.”

“Dung nhi, đấy cũng là tâm nguyện của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận