Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 32: Không cam lòng

Cả người Hạ Yên Nhiên ướt đẫm, bò từ dưới sông lên bờ một cách khó khăn.

Sông ngòi ở biên giới Nam Việt dày đặc, chằng chịt phức tạp, người ngoài rất khó nhớ cụ thể các tuyến đường sông. Nhưng dù sao nàng cũng lớn lên ở nơi này, vẫn có ấn tượng loáng thoáng với cách vượt sông.

Quả nhiên, lúc sáng đã không chọn nhầm phương hướng, sau khi nhảy xuống sông, nàng đã bơi ngược vào con sông bên trong vương đô.

Nơi này chỉ cách còn cách vương cung một quãng đường ngắn.

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm dọc theo đường đi, sức lực của cả người đã cạn kiệt, trong đầu Hạ Yên Nhiên là một mớ hỗn độn, nàng vực dậy tinh thần rồi nhảy lên một chiếc xe kéo.

Vương cung đã rơi vào tay Đại Ngụy, tiếng áo giáp va chạm leng keng liên tục vang lên.

Bên trong cung điện tráng lệ này trước đầy những bóng người đang lay động, đèn đuốc sáng choang, thậm chí còn có vài cung điện đang bị cháy.

Hạ Yên Nhiên không còn sức lực so đo với những chuyện này, nàng tiện tay chạm vào thứ bên cạnh một cái, suýt chút nữa đã sợ tới thét chói tai.

Trên chiếc xe kéo này..... toàn là thi thể!

Nhìn thoáng qua một chút, dường như là vài cung nga ăn mặc lộng lẫy, trên người toàn là châu báu đá quý, Hạ Yên Nhiên lập tức hiểu ra, hiển nhiên là vì tuyệt vọng nên các nàng đã tự sát

Vậy... Phụ vương thì sao, ông ấy cũng đã chết sao?

Hạ Yên Nhiên không dám tin, giống như đang trong ảo giác. Nàng nín thở lăn sang bên cạnh một chút, nhẹ nhàng lăn xuống mặt đất.

Nam Việt..... thật sự mất nước rồi sao?

Hạ Yên Nhiên mờ mịt ngồi xổm trong một góc tối, chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh rét đang chui vào trong xương tủy, nàng ngây người hồi lâu, bất kể đã có chuyện cũng muốn thăm dò kết cục, nàng run rẩy đứng dậy.

Bên dưới bước chân cũng trở nên mềm mại, từng bước một, giống như đang đi trên vải bông vậy.

Đột nhiên nàng chạm trúng một vật cứng ở bên hông, thoáng giật mình, nàng cúi đầu nhìn.

Là một cây đao được nàng lấy ra từ đồ hồi môn, cũng là vật phòng thân duy nhất của nàng lúc này.

Mặc dù thanh đao này chỉ dài ba tấc1, nhưng chém sắt như chém bùn, cho dù đối đầu với một thanh đại đao của quân doanh cũng không kém chút nào, có thể giúp khả năng chiến đấu tăng lên gấp bội.

Trong lòng nàng như đang nổi trống, nắm chặt món vũ khí cuối cùng này, lợi dụng lúc đêm tối và tình hình hỗn loạn chạy về hướng bên trong cung điện.

"Mấy người các ngươi, qua khóa kín cửa cung bên kia lại!"

"Còn thêm chỗ này... A, tham kiến Thánh Thượng!"

Đi đến một chỗ ngoặt, Hạ Yên Nhiên vừa lén nấp vào thở hổn hển đã nghe thấy tiếng một đội thị vệ được huấn luyện tinh nhuệ đang đi thành hàng về phía này, bảo vệ hai người ở giữa thật chặt chẽ.

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Hạ Yên Nhiên đưa mắt ra thăm dò phía trước, nàng không thể tin được nhìn vào bọn họ.

Là Độc Cô Đình và Tô Hà Y!

Tức khắc, nàng cảm thấy thật hoang đường.

Nơi này là cung điện Nam Việt..... là cung điện của nàng!

Lúc nàng được gả đến Đại Ngụy xa xôi, Tô Hà Y diễu võ dương oai trước mặt nàng còn chưa đủ, lúc này lại còn muốn đến Nam Việt, giẫm lên trái tim của nàng rồi vui vẻ cười nói.

Lòng bàn tay bị móng tay cật lực bấu vào.

Gương mặt Hạ Yên Nhiên đã hoàn toàn trắng bệch, từ trước đến nay nàng chưa từng có cảm giác cuộc đời của mình giống một câu chuyện cười như lúc này.

Hai người cách chỗ ngoặt nàng đang nấp càng lúc càng gần.

Nàng hiểu rõ bản thân phải trốn đi, nàng không làm được gì cả, cũng không nên làm gì cả.

Nhưng mà, vào thời khắc ngắn ngủi này, hô hấp của Hạ Yên Nhiên ngừng lại, bàn tay cầm đao cũng đổ đầy mồ hôi.

Nàng căm hận nhìn vào nụ cười vừa mềm mại vừa hạnh phúc kia của Tô Hà Y, nàng nhìn vào trong ánh mắt của Độc Cô Đình, tựa như có một luồng ánh sáng.

Luồng ánh sáng đó...... khiến cho nàng không thể dời mắt.

Bên kia, Tô Hà Y được Độc Cô Đình dắt tay đi vào cung điện, thấy không ít trân bảo và sách quý đều đã bị thiêu hủy hết, nàng đau lòng không thôi, vẫn luôn lẩm bẩm tiếc hận.

"Nàng quá mức mềm lòng."

Độc Cô Đình không nhanh không chậm nói: "Thiêu thì cứ thiêu thôi, vốn dĩ trẫm còn đang định thiêu luôn đám người kia."

"Người cần gì phải đuổi cùng diệt tận như vậy? Hiện giờ Thánh Thượng đã làm chủ cả thiên hạ, sau này sẽ không ai dám làm loạn đối đầu với Đại Ngụy, những cung nhân thái giám này thì cứ lưu đày là được!"

Tô Hà Y siết chặt áo choàng bên ngoài, nhẹ giọng kiến nghị, "Bằng không, sau này trên sách sử sẽ bình luận về Thánh Thượng như thế nào đây?"

"Sách sử?"

Độc Cô Đình khoác một tay lên vai nàng, hơi kinh ngạc nhìn về phía nàng, "Không ngờ nàng tính xa đến vậy...."

Thấy Tô Hà Y xấu hổ, hắn càng lộ ra ý cười trêu ghẹo.

"Cứ làm theo lời nàng đi."

"Sau này nếu muốn để sử sách bàn luận, hẳn cũng nên ghi thêm câu nói này của nàng vào sử sách......"

Tô Hà Y bị tiếng cười của hắn trêu ngứa, không nhịn được ngẩng đầu, mang theo vài phần tức giận nhìn hắn.

Một câu kiến nghị đúng trọng điểm như thế mà hắn lại cười xấu xa là sao vậy?

Độc Cô Đình thấp đầu dán sát vào bên tay nàng, nhỏ giọng nói, "Vì vậy, có phải nàng muốn làm Hoàng Hậu của trẫm không?"

"Không muốn!"

"Nếu vậy trẫm sở cả đời cũng không có Hoàng Hậu."

Trên mặt Tô Hà Y bắt đầu nóng lên, ngập ngừng nói: "Làm.... làm Hoàng Hậu thì có lợi lộc gì?"

Độc Cô Đình suy nghĩ một hồi, nhớ đến thi thể của vương tộc Nam Việt vừa thấy lúc nãy.

Hạ Thỉ cũng chưa lập vương hậu, nhưng phi tần trong cung lại vô cùng đông đúc, giống như những bông hoa thay phiên nhau hàng năm.

Khi hắn thấy đại quân công phá cửa thành đã vô cùng hoảng sợ, vào thời khắc cuối cùng đã tàn sát hầu hất hậu phi của mình đầu tiên, sau đó chạy đến đại điện, tự mình thắt cổ tự vẫn, dáng vẻ nhếch nhác hèn hạ không thể nhìn được.

Cửa điện vừa được mở ra liền nhìn thấy cảnh tượng một thi thể treo trên xà nhà, giống như một người cô độc đi qua mùa đông.

Tô Hà Y còn đang chờ hắn đáp lời, thấy hắn không nói gì, còn tưởng rằng vốn dĩ Độc Cô Đình chỉ định nói đùa một chút.

Làm Hoàng Hậu thật sự không có lợi ích gì, nói không chừng còn rước thêm phiền phức nữa.

Nàng nghĩ, dù sao tế tổ cũng đã từng làm một lần, không còn gì xa lạ, vấn đề này cứ cho qua như vậy đi.

Nào ngờ, vào lúc này Độc Cô Đình lại cầm lấy tay nàng, bước chân cũng dừng lại.

Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn nàng, tựa như đang bị đắm chìm vào biển sao trên trời.

"Làm Hoàng Hậu..... sau khi chết có thể chôn cùng một chỗ."

"Người nói mấy lời xui xẻo gì đó."

"Dựa theo quy củ, chỉ có làm Hoàng Hậu, trong Đế lăng mới có thể dành ra một vị trí cho nàng."

Độc Cô Đình có hơi ngang ngược nói: "Bây giờ nếu buổi tối trẫm không nhìn thấy nàng thì e rằng sẽ không ngủ ngon giấc."

Hóa ra nàng thật sự là thuốc an thần hình người?

Nghĩ đến mấy ngày nay, dù Độc Cô Đình đi đến chỗ nào cũng phải dẫn nàng đi theo, Tô Hà Y dở khóc dở cười.

Trong lòng nàng bị động phải, một chữ "Được" vừa đến bên miệng, sau lưng lập tức có tiếng gió truyền đến.

Trong một chốc, sởn hết tóc gáy.

Sau gáy nàng rét lạnh thấu xương, có một dự cảm cực kỳ nguy hiểm ập đến, ngay lập tức khiến nàng như bị trói chặt tay chân, không thể động đậy.

Bên tai truyền tới một tiếng thét bén nhọn.

"Tô Hà Y, ta phải giết ngươi!"

Thời gian, tiếng gió, tựa như bị dừng lại vào thời khắc này.

Tô Hà Y quay mặt lại nhìn, thấy gương mặt đang vặn vẹo vì lửa giận bừng bừng của Hạ Yên Nhiên.

Khoảng cách giữa hai người, cùng lắm chỉ có vài bước chân!

Dù đám thị vệ có rút đao nhanh hơn nữa cũng không thể đuổi kịp thân hình nhỏ nhắn đang dốc hết sức vụt lên của Hạ Yên Nhiên.

Cùng lúc này, Độc Cô Đình cũng nhìn thấy Hạ Yên Nhiên, nhưng vị trí hắn đang đứng lại hoàn toàn bị Tô Hà Y chắn lại, sự việc xảy ra trong nháy mắt, hắn nhất thời cũng không kịp cản lại.

Nói thì chậm mà làm lại nhanh, một mũi tên xé gió, 'vút' một tiếng, xuyến thẳng vào cổ Hạ Yên Nhiên.

Da thịt trắng như tuyết giống như mảnh giấy bị xé nát, chớp mắt, máu tươi văng ra.

"Cái gì..."

Vẻ mặt Hạ Yên Nhiên đầy bàng hoàng, ngã xuống đất, tay chân co rụt lại che cổ.

Có điều, máu tại miệng vết thương bị tên xuyên qua đã tràn ra như suối, chỉ chốc lát đã lan tràn theo kẽ hở của nền gạch.

Mùi máu này quá mức nồng nặc, Tô Hà Y lùi về phía sau trong kinh hoảng, tầm mắt lại lập tức chìm vào một mảnh tối đen.

"Không nên nhìn."

Là Độc Cô Đình vươn tay che kín đôi mắt thấy đầy màu máu của nàng.

"Nàng ta đã chết."

.........

Kinh thành, đại lao Hình bộ.

"Thái Hậu quay lại, thay mặt Thánh Thượng giám quốc, ngày mai sẽ thượng triều lần đầu tiên."

Lý Ân Thai từng bước một đi vào chỗ tối sâu bên trong ngục giam, lạnh lùng nói: "Hôm nay lão phu nhận ý chỉ phải dùng thủy hình* với ngài, Ôn đại nhân có thể chịu nổi không?"

"Lý đại nhân, đừng giả bộ nghiêm trang như vậy có được không?"

Mặc dù thời gian này Ôn Cửu ở Hình bộ nên dáng vẻ có hơi lôi thôi một chút, nhưng hoàn toàn không hoảng hốt, chỉ dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn người vừa đến, lập tức chìa tay ra khỏi song cửa.

"Thời cơ đã đến rồi nhỉ? Đưa thánh chỉ cho ta đi."

Lý Ân Thai ôm một bụng lời nói còn chưa kịp nói đã bị Ôn Cửu xé rác mặt nạ, trên gương mặt đen xuất hiện một tràng nhăn nhó, suýt chút nữa đã giật luôn bộ râu xuống.

Ôn Cửu hiếm khi rơi vào trong tay hắn, hắn còn chưa nhìn bộ dạng xui xẻo thảm hại của tên này cho đủ đây!

Ngay tức thì, hắn tức giận hằn hộc đặt câu hỏi: "Sao ngài biết trên tay ta có thánh chỉ? Ngài, ngài không sợ ta cũng là người của Thái Hậu sao?"

Ôn Cửu thở dài nói: "Nếu Thánh Thượng đã không tin tưởng ngài thì sớm đã phái Đông Xưởng đến mang người đi, e rằng tới cái bóng của ta ngài cũng không thấy được đâu. Mấy chuyện suy tính này, Thái Hậu..... có thể so được với Thánh Thượng sao?"

Vào sáng ngày hắn bị giam vào đại lao thì cũng đoán được chuyện này hiển nhiên là do Quách thị hãm hại. Có thể nói, lúc này cuối cùng Quách thị cũng không kiềm chế nổi nữa, muốn nhân lúc này khơi dậy sóng gió, cũng giống như những gì hắn đã đoán trước.

Đại lao Hình bộ không phải chỗ an toàn gì, cho nên trong khoảng thời gian này, hẳn là Lý Ân Thai vẫn luôn phải bảo vệ hắn.

"Ôn đại nhân quả nhiên vô cùng thông minh, khó trách được Thánh Thượng coi trọng."

Lý Ân Thai oán khí đầy trời lấy một quyển thánh chỉ ra, vốn định ném qua, cuối cùng vẫn thấy như vậy là bất kính, cắn răng dùng hai tay đưa tới.

"Ngày mai lâm triều, lão phu sẽ giúp ngài lên điện, chuyện kế tiếp, phải xem cái lưỡi ba tất không xương của ngài!"

Ôn Cửu mở quyển thánh chỉ ra,suy nghĩ không kiềm được giật mình.

Nội dung chính là Quách thị soán quyền loạn chính, ban cho hắn quyền triệu tập Ngự Lâm quân và Ám vệ.

Có quyển thánh chỉ này thì hắn sẽ có thể điều động tất cả quân lực trong kinh thành, thẳng thừng lấy oai với Quách thị.

Cho dù Thái Hậu nắm giữ thái giám và thị vệ trong cung thì thế nào?

Bà ta ra khỏi biệt viện Nam Sơn là thật, nhưng muốn đường đường chính chính quay lại triều đình thì chắc chắn chỉ có nằm mơ. Thủ đoạn của Độc Cô Đình càng bạo ngược hơn, cho ngươi vũ lực, nếu có người cản đường thì cứ chém thẳng là được.

Hô hấp của Ôn Cửu có chút dồn dập, tay cũng run rẩy không thể khống chế được. Chỉ là lúc này bỗng nhiên lại nghe thấy Lý Ân Thai than thở, nói: "Nói cho cùng, lão phu cũng chỉ đang nể mặt mũi của Tiêu tướng quân."

"Nguyên quán của lão phu ở huyện Duyệt Phong, nằm ở phía trong Bạch Lộ quan, cách bốn năm mươi dặm. Năm năm trước, nếu không phải Tiêu tướng quân kịp thời đánh lui đám man di Nam Việt muốn xâm phạm, thì người mẹ già và thê tử đang ở tại đất tổ đã gặp nguy hiểm."

Lý Ân Thai chắp tay sau lưng, từng bước một đi xa.

"Vốn định dùng nhiều vàng để đền đáp là xong, nhưng từ khi Tiêu tướng quân hồi kinh tới nay chưa từng thân cận với triều thần, để tránh bị nghi ngờ kết bè đảng nên cũng không thu nhận lễ vật lão phu đưa đến..... Cho đến lần xuất chinh này, ngài ấy mới đưa đến một phong thư."

Cả người Ôn Cửu chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của hắn.

"Hắn đã nói gì?"

1. 1 tấc ~ 3,3cm/ 3 tấc là tầm 10cm

Bạn cần đăng nhập để bình luận