Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 37: Phiên ngoại_ Thanh đăng thượng thiên (2)

Phiên ngoại: Thanh đăng thượng thiên (2)

Nghe những lời này, cả người Tô Hà Y ngẩn ra, có phần không thể tin nhìn lên hai chữ nhỏ phía trên điện thờ.

Khó trách nàng luôn cảm thấy nét chữ này nhìn có vài phần quen mắt, hóa ra, nguồn gốc của hai chữ Triện này là từ tay Độc Cô Đình.... Lúc nãy thật sự nàng chưa từng nghĩ đến, nhưng lúc này nhìn lại lần nữa, quả thật cảm thấy vô cùng thân thuộc.

Mẫu phi của Độc Cô Đình họ Ôn, nhập cung năm mười bảy tuổi, theo lời đồn thì bà chính là tần phi tiên đế sủng ái nhất, dung mạo hơn người, tính tình lại dịu dàng hiền thục. Nhưng lại có một lần bà vô tình gây ra một việc nhỏ đã chọc giận tiên đến, cho nên đã bị phạt giam ở lãnh cung, cho đến lúc mất đi cũng chưa từng được ra khỏi đó.

Độc Cô Đình căn bản là chưa từng nhắc đến sự tồn tại của bà ấy, có lẽ là do thói quen, cũng có thể là vì không biết nên nhắc lại những kí ức đó thế nào.

"Lời đồn tuẫn táng kia, thì ra là giả...."

Tô Hà Y đi đường có hơi mệt, dựa nửa người lên người hắn, cánh tay gần như là treo mình lên như một cái túi.

“Chàng vừa đăng cơ, thì đã âm thầm mang bà ấy lãnh cung mang ra ngoài, đúng không?”

Độc Cô Đình cong cong khóe miệng, xem như ngầm thừa nhận suy đoán của nàng.

Quả thật bên trong di chiếu có viết một câu “Lệnh Ôn thị tuẫn táng ở Gia lăng", những người cũng đã chết rồi, quyền thế đầy trời còn có ý nghĩa gì nữa? Tìm một cung nữ không tên tuổi chết thay, việc này đối với hắn mà nói cũng không phải việc khó.

Độc Cô Đình cũng không cảm thấy bản thân phải nghe theo di ngôn của phụ hoàng, dù sao thì đã giam cầm mười mấy năm, toàn bộ những năm tuổi xuân của một nữ nhân, dù ân oán có sâu bao nhiêu thì cũng đã trả đủ.

Chỉ là, lúc ấy hắn lại không ngờ rằng, vốn dĩ mẫu phi không muốn trở về cuộc sống lúc trước, mà ngược lại một lòng muốn xuất gia, cách xa thế tục. Ngay cả việc dọn đến sống tại Lan Y cung cũng không đồng ý, Độc Cô Đình đi gặp bà ấy mấy lần, chỉ nhìn thấy dáng vẻ bà mặc áo tu hành, chắp tay khép mắt đọc kinh.

Giống như một pho tượng, thời gian đã lưu lại dấu vết, nhưng là không để lại một chút hơi ấm nào.

Tô Hà Y bên này càng nghe càng cảm thấy không đúng, không nhịn được giật giật ống tay áo của hắn của hắn.

Độc Cô Đình thoát ra khỏi những hồi ức, cau mày nhìn nàng, "Sao vậy? Còn muốn trẫm ôm sao?"

Đoạn này đường trải đá lớn, gập ghềnh không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có cành cây phải tránh, đi một đoạn như vậy, có lẽ Tô Hà Y đã cảm thấy mệt mỏi rồi.

Dường như từ lúc đầu đến giờ, hơn phân nửa sức nặng của nàng đều đã dựa lên trên người hắn.

"Không phải..."

Lời nói của Tô Hà Y còn chưa nói xong, Độc Cô Đình đã cúi người ôm ngang hông nàng, bế lên. Nàng che mặt lại không nói tiếng nào, một đôi mắt trong suốt lóe sáng lộ ra từ kẽ ngón tay.

Vậy mà cũng không chịu nghiêm túc nghe người ta nói xong.....

"Ta chỉ muốn hỏi, vì sao chàng lại để ta ở trong Lan Y cung?"

"Còn có...phong hiệu kia cũng giống y hệt...."

Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy phong hiệu mà Độc Cô Đình ban cho nàng, cũng là một chữ 'Tuệ' này."

Chẳng lẽ... nàng trông rất giống với mẫu phi của hắn?

Tô Hà Y nghĩ đến đây, cả người không khỏi run rẩy.

Ánh mắt của nàng không thể kiềm chế được, ánh mắt tràn đầy băn khoăn đảo quanh gương mặt Độc Cô Đình, tỉ mỉ dò xét từng tấc da thịt.

Dáng dấp Độc Cô Đình nhìn cũng khá tốt, sống mũi cao thẳng, gương mặt chính trực, khóe mắt còn hơi xếch lên một chút, nếu như dáng dấp của hắn giống tiên đế nhiều hơn, vậy thì dường như cũng không phải là không thể.....

Thấy ánh mắt nàng chăm chú, dáng vẻ như đang lạc vào chốn thần tiên, Độc Cô Đình cũng đã đoán được nhất định trong đầu Tô Hà Y đang có rất nhiều suy nghĩ quái lạ. Chỉ là hắn cũng không để tâm đ ến việc nàng thỉnh thoảng lại có suy nghĩ kì lạ, cúi đầu cắn nhẹ đôi môi đỏ hồng đang hé mở hơn phân nửa kia một cái.

“Hoàn hồn.”

Tô Hà Y đỏ mặt, "a" một tiếng, che miệng nhỏ giọng nói: "Ở đây không phải chỉ có hai người chúng ta đâu!"

Những nội thị đang đứng ở sau kia, e rằng lúc này đang vừa nhìn vừa chê cười đấy!

Các cung nữ trong Lan Y cung hay hóng chuyện bát quái nhất, nói không chừng ngày mai sẽ có mấy thiếu nữ ngây thơ không sợ chết mang nàng ra đùa giỡn....

Nàng càng nghĩ, trên mặt càng thêm xấu hổ. Nhưng mà da mặt Độc Cô Đình lại dày, vô cùng hợp tình hợp lý lên tiếng: “Đế Hậu ân ái là phúc của vạn dân", "Nhìn thì nhìn, sao da mặt nàng lại mỏng vậy chứ",.....

Bàn tay Tô Hà Y chỉ có thể đổi từ chỗ đang che mặt sang bịt tai lại.

"Chàng....chàng vẫn chưa trả lời nghi vấn của ta!"

"Không giống chỗ nào cả."

"À —— "

Đầu óc Tô Hà Y hiếm khi lại vận động nhanh như vậy, cười cười có chút ranh mãnh.

"Chính là lúc đó, chàng đã vô cùng thích ta."

Độc Cô Đình hừ lạnh một tiếng, "Mèo khen mèo dài đuôi không phải là thói quen tốt gì đâu. Nàng tự mình ngẫm nghĩ lại một chút, nàng có gì đáng để trẫm yêu thích?"

Tô Hà Y bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, ngây người hồi lâu mới nói: "Ta... lúc trước ta là người làm việc ở Ngự Thư Phòng lâu nhất, chắc là do hằng ngày tiếp xúc, lâu ngày sinh tình."

Nàng nói xong, im lặng đứng một bên nhìn hắn, muốn biết có phải bản thân mình đã nói trúng rồi không. Chỉ là mặc dù Độc Cô Đình cười cười, nhưng lại không trả lời là đúng, cũng không nói là không phải, khiến lòng nàng đứng ngồi không yên.

"Đến rồi."

Cuối cùng hai người cũng đã đến trước "Tuệ am", Tô Hà Y tiến lên gõ cửa một cái, không bao lâu, có một tiểu ni cô ra mở cửa.

Một cô gái mười bốn mười lăm tuổi khi nhìn thấy Thánh Thượng và Hoàng Hậu đương triều, tuy trong mặt có chút sửng sốt, nhưng vui mừng nịnh bợ cũng không có, càng đừng nói đến ánh mắt lấp lánh như nhìn thấy vàng của những hòa thượng ở Đại Tướng Quốc tự kia. Nàng ấy thẹn thùng thi lễ, nhanh chóng dẫn mọi người vào trong, bày biện trà nước và hương án rồi mời Tô Hà Y cùng Độc Cô Đình ngồi.

"Sao người hầu hạ ở nơi này lại ít như vậy?"

Tô Hà Y nhỏ giọng hỏi Cao Phúc đang đứng một bên.

Trong điện thờ yên ắng, dường như trừ một tiểu ni cô ra thì nơi này không còn người nào ở nữa. Ngay cả tiếng ve kêu chim hót, cũng lớn tiếng hơn rất nhiều lần.

Cao Phúc cúi đầu, cũng hạ thấp giọng nói: "Do vị Thính Tuyền sư cô này không tiếng người, nói rằng chỉ cần có trăng sáng làm bạn cũng đã đủ rồi."

Dáng vẻ không thích gần người này giống hệt với Độc Cô Đình lúc trước, chính là không thích nhìn thấy náo nhiệt.

Tô Hà Y nghe xong, trong lòng lại cảm thấy một mảnh quạnh quẽ.

Trước kia Ôn Quý Phi cũng là người tiền hô hậu ủng, hằng ngày đều có mười mấy hai người cung nữ đi theo hầu hạ, lúc này vì sao lại cam nguyện sống một sống thanh bần đến thế.....

Nhi tử cũng đã sắp làm cha rồi, lòng của bà thật sự giống như một cái giếng cổ, phẳng lặng không chút để tâm hay sao?

Bên này nàng còn ngồi uống trà, nhóm nội thị theo đến đây đã mượn phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn chay. Độc Cô Đình rửa tay dâng hương rồi đỡ nàng đang bước qua, Tô Hà Y chầm chậm đi tới trước tượng Bồ tát lớp vàng dát bên ngoài đã bị bong ra, cẩn thận quỳ trên bồ đoàn.

"Chúng ta đến lạy Bồ tát sao?"

"Nếu không thì sao?"

Độc Cô Đình đưa nhang đèn qua cho nàng.

Tô Hà Y tủi thân nói: "Ta cứ nghĩ là đến gặp......gặp Thính Tuyền sư phụ để cùng dùng cơm trưa...."

Độc Cô Đình lắc lắc đầu, tay cầm cây nhang vái lạy, nàng cũng vội vàng lạy theo, lạy xong ba lạy, cái trán thành kính dập vào đệm mềm.

Cho dù là người lúc nhỏ không tin thần phật cũng không tránh khỏi một câu pháp chú "chuyện gì đến cũng phải đến".

Sau khi Tô Hà Y lạy xong liền vội vã chấp tay lại lẩm bẩm, nàng cầu mấy lời ước nguyện thông thường như thân thể được khỏe mạnh, bình an như ý, bên tai lại đột nhiên nghe thấy Độc Cô Đình lên tiếng.

"Thật ra nhiều năm như vậy, từ trước đến nay bà ấy cũng không muốn gặp trẫm. Người trong thiên hạ đều nói, không có người mẹ nào không yêu thương con trai của mình, ngay cả người phụ nữ độc ác tâm cơ như Quách thị đi nữa, cũng đối xử với đại ca vô cùng tốt, nhưng bà ấy lại...."

Giọng nói của nàng ngừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt Độc Cô Đình mờ mờ ảo ảo trong làn khói, không thể nhìn rõ, lúc hắn nói chuyện, lời nói lại giống như đang vất vả vượt ra khỏi từng kẽ răng đang nghiến chặt.

"Ta không thể hiểu được. Không hiểu thì đi tra, tra xét được mấy năm, lần lượt tra qua tất cả lão nhân trong cung, cuối cùng đã hỏi ra được một khả năng."

"Theo lời kể, vốn dĩ Ôn gia đã có tú nữ được chọn, nhưng không phải là bà....bà là bị cưỡng ép nhập cũng trong đêm nguyên tiêu. Vì vậy, chắc chắn nỗi hận của bà ấy với phụ hoàng rất sâu, mà yêu một người khác, cũng càng yêu nhiều hơn yêu thương ta."

Trong đầu Tô Hà Y giống như vừa có một quả pháo phát nổ, ầm ầm rung chuyển.

Hóa ra, hóa ra chuyện xưa của Ôn Quý Phi lại là như vậy.....

Đột ngột biết được một đoạn chuyện khiến người ta thương cảm như vậy, nàng cảm thấy mình đã há hốc mồm đến mức có thể nhét được một cái trứng gà.

Không ngờ, tiên đế sáng suốt uy phong như vậy lại có thể vì mỹ nhân mà làm ra một chuyện không chút lý lẽ như vậy.....Khó trách mọi người đều giống như đã mất trí nhớ, trước nay đều không nhắc đến vị phi tần đáng thương này.

Ở trước mặt Phật lại đàm luận những tin đồn không hay như vậy, Tô Hà Y niệm "tội lỗi" mấy lần, lại không nhịn được hỏi: "Vậy... vậy trước khi nhập cung, bà ấy đã định hôn sự rồi sao?"

"Không có."

Tô Hà Y "Ừm" một tiếng thật dài, giống như đang thở phào nhẹ nhõm.

Độc Cô Đình cau mày nói: "Biểu cảm của nàng như vậy là sao?"

"Biểu cảm an ủi chàng đó."

Tô Hà Y dùng đầu gối nhích sang cái bồ đoàn bên cạnh, vươn tay ôm lấy hắn rồi cười ngọt ngào: "Bây giờ thần thiếp yêu người nhiều nhất trên đời."

Nào ngờ Độc Cô Đình lại càng nổi nóng hơn, trầm giọng nói: "Vậy nàng còn muốn chia phòng với trẫm rồi đi ngủ chung với chó nữa không?"

Tô Hà Y lắc đầu như trống bỏi, "Nào có nào có, sau này không chia nữa đâu!"

Đang lúc hai người dựa vào nhau nói mấy lời đường mật thì tiểu ni cô khi nãy không biết từ chỗ nào xoay người bước ra, trịnh trọng hành lễ với Tô Hà Y.

Nàng nói: "Hôm nay sư phụ đang mắc chút bệnh vặt, không thể gặp khách, nhưng lại rất muốn nói vài câu với nương nương, mời nương nương đi theo ta."

- ----------------

Thính Tuyền tức là mặc kệ mọi chuyện, xem đời như nước chảy mây trôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận