Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 25

25

Ta vừa bước vào cửa, chén trà của Đại phu nhân nặng nề rơi xuống bàn, nước trà rơi ra lưu lại dấu vết uốn lượn.

Bà ta liếc ta một cái, nhìn Lý ma ma cười khẩy nói: “Ngươi xem, có người gả vào Hầu phủ đã nửa năm, càng ngày càng có phong thái phu nhân, ngay cả mẹ chồng như ta cũng phải tuân thủ quy tắc chờ người.”

Lý ma ma làm tâm phúc của bà ta, tự nhiên hiểu được ý tứ của bà ta, vội vàng nói tiếp: “Là Đại phu nhân rộng lượng, nếu là nhà khác, chắc là phải quỳ một canh giờ.” Vừa nói vừa cố ý dùng ánh mắt chỉ trích ta.

Lời như vậy đối với ta không hề có tác dụng, ta chỉ làm như không nghe thấy, cười khanh khách nói: “Khí sắc Đại phu nhân không tệ, buổi sáng con đi chùa Tê Hà cầu phúc, ni cô nơi đó nói, đại phu nhân có phúc tướng sống lâu trăm tuổi.”

Ta dừng một chút lại nói: “Chỉ là không nên để tâm mọi chuyện quá mức, ảnh hưởng phúc thọ.”

Phu nhân nghe ra ý của ta, cười khẩy.

Ta thỉnh an lấy lệ, tìm một cái ghế bình yên ngồi xuống, tóm lại là bà ta tìm ta có việc muốn nói, bà ta gấp chứ không phải ta.

Quả nhiên, qua một lát, bà ta thấy ta không có chút ý tứ hỏi thăm, kiềm chế không được mở miệng nói: “Ta tìm ngươi tới là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, qua vài ngày là ngày thành hôn của em trai ngươi, quý phủ chúng ta phải nở mày nở mặt.”

Ta nghi hoặc nhìn về phía bà ta, ta cũng không phải quản gia Hầu phủ, bà ta muốn làm gì thì làm.

Đại phu nhân ưu nhã dùng khăn lau khóe miệng: “Dù sao thì em dâu của ngươi cũng không giống ngươi, là con gái của gia đình giàu có, tổ tiên ba đời đều là người đọc sách.”

“Đúng là thư hương thế gia.” Ta đồng ý.

“Ngươi là con dâu lớn của Hầu phủ, Hầu phủ tương lai sẽ giao cho ngươi quản, ngươi phải cùng tiến cùng lùi với Hầu phủ. Chuyện này làm tốt, trên mặt ngươi cũng có hào quang.”

“Con vừa nghĩ tới cùng một nữ tử như vậy làm chị em dâu, quả thật rất vui vẻ.”

Đại phu nhân sửng sốt, như không ngờ ta lại snhư vậy, hung hăng trừng ta một cái: “Ta thấy ngươi là cố ý muốn tức c..hết ta.”

“Con dâu không rõ là chỗ nào làm cho đại phu nhân không hài lòng, mong rằng đại phu nhân nói rõ.” Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.

Nói qua nói về, bà ta nhìn ra ta giả ngu giả ngốc, không cần thể diện phu nhân Hầu phủ, nói rõ: “Ta không vòng vo với ngươi, thể diện của Hầu phủ phải dựa vào bạc, nếu ngươi thức thời hãy nhanh chóng bảo mẹ ngươi chuẩn bị chút bạc tốt đưa tới cửa, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Lần đầu tiên nhìn thấy người đòi tiền đúng lý hợp tình như vậy, không hổ là phu nhân Hầu phủ.

“Đại phu nhân nói thẳng là được, cần gì phải đi một vòng lớn như vậy, tối nay con sẽ cho người đưa thư về.”

Bà ta đối với sự chịu thua của ta rất là hài lòng, bày ra tư thái trưởng bối giáo huấn nói: “Ngươi cũng là một tiểu thư quan gia, lại không biết nghe lời. Ngươi như vậy, sau này quản gia như thế nào đây, bụng dạ của hạ nhân làm sao có thể nhìn rõ...”

Ta lười dong dài với nàng, lên tiếng cắt đứt: “Đại phu nhân, người cũng biết cậu của con hôm nay rời khỏi hoàng thương, xoay sở bạc sẽ khó khăn một chút, mong rằng đại phu nhân để con rời đi trước, chuẩn bị trước.”

Bà ta bị ta chặn lại, muốn phát tác, lại sợ ta không lấy bạc, đành phải oán hận nói: “Đi đi, nếu không tốt, ta lấy ngươi ra hỏi.”

Ta không nhanh không chậm lui ra, Thanh Mai lúc này mới nhíu mày hỏi: “Phu nhân, thật muốn cho người trở về sao?”

Cũng đúng, ta gả vào Hầu phủ không quá nửa năm, Đại phu nhân ngoài sáng trong tối sai người đòi bạc vài lần, quả thực khinh người quá đáng.

“Sao ngươi lại cũng hồ đồ thế, ta cũng chỉ nói cho có mà thôi.” Ta cười đáp.

“Nếu đại phu nhân chất vấn thì phải làm sao?”, nàng lo lắng thay ta.

“Hỏi thì hỏi, có thể bỏ ta trong lúc con trai út cưới vợ sao? Nếu là như thế, chỉ sợ ngay cả con dâu nhỏ bà ta cũng không có.”

Ta đang cùng Thanh Mai nói chuyện, khóe mắt nhìn thấy một đôi bóng dáng dựa sát vào nhau từ con đường nhỏ trong vườn hoa đối diện đi đến.

Muốn tránh đã là không thể, ta không kiên nhẫn quay mặt đi, thật sự là xui xẻo.

Ta không muốn ứng phó, người nọ lại chủ động tìm tới cửa.

Liễu Như Mi nhu nhược đi tới trước mặt ta, nhẹ nhàng nói: “Bái kiến tỷ tỷ.”

Dáng vẻ lấy lòng lại sợ hãi, giống như là ta ngày thường ức h.i.ế.p nàng.

Ta liếc mắt nhìn tay nàng dính vào ống tay áo Hứa Thế Bình, loại thủ đoạn nhỏ này cũng xứng làm càn trước mặt ta.

“Thật là trùng hợp, lại có thể nhìn thấy đại gia ở trong vườn giải sầu.” Ta nhìn hắn, nói chuyện với hắn.

Mặt Liễu Như Mi trắng bệch, cướp lời trước khi Hứa Thế Bình mở miệng cười nói: “Là do muội trong lòng buồn bực, muốn đại gia cùng muội đi ra ngoài một chút.”

Đối với Liễu Như Mi, Hứa Thế Bình sủng nịch, làm lơ việc không tuân thủ quy tắc của nàng, ngầm đồng ý cho nàng cướp lời ở trước mặt chủ tử.

“Thì ra là Liễu di nương, mới có thể khiến cho đại gia nhàn hạ lịch sự tao nhã.” Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ di nương, sắc mặt của nàng quả nhiên thay đổi.

“Tỷ tỷ nói gì vậy, muội thấy áo choàng của tỷ tỷ rất đẹp, không biết tỷ tỷ lấy từ đâu, muội muốn đại gia làm cho muội một cái.”

Liễu Như Mi rất thông minh, thân phận không sánh bằng ta, liền lấy ra sủng ái so sánh.

Ánh mắt của nàng một lần lại một lần đảo qua xiêm y của ta, lại dùng ánh mắt vừa kỳ vọng vừa tủi thân nhìn Hứa Thế Bình.

Đối với nam tử, thủ đoạn như vậy cực kỳ hữu dụng, đáng tiếc ta không phải.

Ta nhàn nhạt ngắt lời ngây thơ đáng yêu của nàng: “Đây là da hồ ly đỏ mà cậu của ta tìm được, nghe nói còn là hàng hiếm. Di nương muốn làm một cái sợ là không thể. A đúng rồi, ta nghĩ di nương mới đến, thiếu đông thiếu tây, tặng cho di nương một cái áo choàng, cũng là chất liệu khó có được, sao lại không thấy di nương dùng?”

Liễu Như Mi mím môi, nàng ở trước mặt Hứa Thế Bình không dám chống đối ta, đành phải theo lời ta nói: “Phu nhân tặng đồ tất nhiên muội rất vui mừng, hai ngày nay thời tiết tốt, muội cho người giặt rồi.”

Ta híp mắt cười nói: “Thích là tốt rồi, lát nữa ta gọi người may thêm cho di nương hai bộ xiêm y cùng màu.”

Hứa Thế Bình thấy Liễu Như Mi tủi thân, mở miệng nói: “Mi nhi còn nhỏ, nên mặc xiêm y màu sắc tươi sáng, nàng nên dẫn nàng ấy đi may mấy bộ.”

Hắn bất mãn vì bị ta lừa gạt, lại đau lòng Liễu Như Mi bị lạnh nhạt, vội vàng an ủi nàng: “Còn nữa, trong phòng nàng ấy hơi đơn giản, nàng xem mua thêm vài thứ, vào mùa đông nhìn cũng náo nhiệt.”

Ta không mặn không nhạt đáp: “Đại gia nói có đạo lý, thân thể thiếp trước sau đều không thấy tốt, nên mới quên chăm sóc Liễu di nương, thật sự không nên. Thiếp và đại phu nhân cũng có nhắc tới, đồ vật nên đặt mua cũng không ít.”

Muốn ta xuất tiền cho ý trung nhân của hắn mua đồ, trăm triệu lần không thể, đau lòng cho nàng thì tự mình dùng bạc nhà nước mà mua.

Hứa Thế Bình không ngờ ta lại cản lời hắn, tự biết đuối lý, chuyển đề tài nói: “Nàng và nàng ấy đều là người cùng một viện, sao lại gọi di nương này di nương nọ, nghe xa lạ lắm, hay là gọi là tỷ muội.”

“Này... không phải thiếp không muốn, thật sự là sợ hỏng thanh danh của đại gia. Hiện giờ triều đình trọng lễ nghi tôn ti, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ đối với đại gia tiền đồ không tốt.” Ta khó xử nhìn về phía hắn.

Khuôn mặt Liễu Như Mi nghẹn đến ửng hồng, hết lần này tới lần khác lại nói không nên lời phản bác.

Những chuyện khác Hứa Thế Bình có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng về chuyện tiền đồ thanh danh, hắn rất có nguyên tắc.

Quả nhiên, Hứa Thế Bình trầm ngâm một lát, cầm tay Liễu Như Mi cười nói: “Mi nhi cực kỳ hiểu chuyện, ngày sau nên cẩn thận, không được lỗ m ãng.”

Một câu nói nhẹ nhàng đánh tan tự tôn của Liễu Như Mi.

Trong mắt nàng ta hiện lên một sự đau đớn, cười miễn cưỡng: “Mi nhi nhớ kỹ.”

(Còn tiếp~)
Bạn cần đăng nhập để bình luận