Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 7

7

“Cô nương, Chu ma ma tới.”

Thanh Tước vốn hoạt bát thích náo nhiệt, giờ phút này thu cổ họng, thành thật quy tắc bẩm báo với ta.

“Mời vào.” Ta buông quân cờ trong tay xuống, trên mặt có ý cười.

Tiểu nha hoàn vén rèm lên, mời một nữ nhân chừng bốn mươi tuổi vào, dáng người trung bình, dáng vẻ đoan trang, đôi mắt trong sáng và sắc sảo.

“Xin chào đại cô nương.” Chu ma ma khom lưng hành lễ với ta.

“Mau đứng lên đi!” Ta phất phất tay ý bảo bà ta đứng dậy, Thanh Mai bưng ghế nhỏ tới cho bà ta ngồi xuống.

“Bà nội nói bà tới viện của ta, ta rất vui. Ta nghe người ta nói, Chu ma ma cẩn thận chu đáo, làm phiền bà dạy cho các nha đầu trong viện của ta.” Ta cười nói.

“Cô nương quá khen, lão đây cũng chỉ ăn nhiều hơn mấy chén cơm, làm sao dám nói tới quản giáo.”

Chu ma ma tư thái nhìn khiêm tốn nhưng trong khẩu khí lại hiện ra vài phần đắc ý.

“Chu ma ma khiêm tốn rồi, sau này làm phiền bà.”

Ta và bà ta hàn huyên vài câu, liền để Thanh Mai tiễn ra ngoài.

“Sao vô duyên vô cớ lại nhét ma ma vào viện chúng ta?” Thanh Tước từ trước đến nay không giấu được tâm sự: “Không phải muốn giám sát cô nương đấy chứ.”

“Thanh Tước, không được nói bậy.” Ta ngăn lại, vẫy tay với Thanh Mai Thanh Tước: “Các ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói.”

Ta nhẹ giọng nói ra kế hoạch của mình vài tai bọn họ, nghe được Thanh Tước cười khanh khách không ngừng, Thanh Mai một tay che miệng của Thanh Tước, ý bảo nàng nhỏ giọng.

Ta bất đắc dĩ lắc đầu, hướng về phía cửa sổ cao giọng nói: “Nhớ kỹ, từ nay các ngươi phải nghe Chu ma ma dạy, không được ỷ vào việc gần gũi với ta mà làm bậy.”

Sẽ có người sẽ đem lời này truyền đến tai Chu ma ma và bà nội.

Chu ma ma tới, là bà nội thăm dò ta, cũng là khống chế ta, cho dù ta gả vào Hầu phủ, cũng phải nghe lời của bà.

Kiếp trước đúng là như thế, nhưng kiếp này... ta có rất nhiều cách đối phó với bà.

Thời tiết nóng dần kéo dài, hun đến người hỗn loạn.

Ta miễn cưỡng tựa vào giường, nhìn Thanh Mai làm nữ công*

*(Nữ công: may vá, thêu thùa,...)

“May mắn là quý phủ chúng ta có hầm băng, nếu không không biết chịu đựng như thế nào...” Lời ta còn chưa dứt, trong viện truyền đến tiếng Thanh Tước quát lớn.

“Mấy tiểu nha hoàn này, quen biết đùa giỡn xảo quyệt, không chăm sóc tốt viện tử, trốn ở dưới bóng cây nói chuyện phiếm hóng chuyện!”

“Thanh Tước, cô nương còn ở trong phòng, sao ngươi lại lớn tiếng la hét!”

Giọng nói Chu ma ma xuất hiện ở trong viện, ta chơi đùa quạt tròn trong tay, cùng Thanh Mai an tĩnh nghe.

“Trước kia đều là như vậy, cô nương chưa bao giờ nói ta.”

“Cô nương nuông chiều các ngươi, ta cũng không biết.” Chu ma ma nói.

Tiếng bước chân vang lên, Thanh Mai tức giận chạy vào, Chu ma ma theo sau.

“Đại cô nương, ta biết cô nương tốt với hai nha hoàn này, nhưng cũng không thể để cho chúng làm bậy.” Chu ma ma khổ sở khuyên nhủ: “Nếu như đến Hầu phủ, chẳng phải để cho người ta chê cười sao.”

Ta hơi cụp mắt, chơi đùa với thêu hoa trên quạt tròn.

“Tiểu nha hoàn làm sai, còn không cho chúng ta nói? Chỉ sợ sau này họ càng vô pháp vô thiên.” Thanh Mai dừng công việc trong tay nhìn về phía Chu ma ma.

“Ta và cô nương nói chuyện, sao có phần ngươi xen vào!” Chu ma ma hung hăng trừng nàng một cái, nếu không phải ta ở đây, e là đã cho Thanh Mai một bạt tai.

Ta đè nén chán ghét trong lòng, cười nói: “Ma ma bớt giận, bọn họ chưa hiểu chuyện, xin ma ma đừng để ở trong lòng. Thanh Mai, Thanh Tước, còn không mau nhận lỗi với Chu ma ma.”

Hai người giằng co một lát, mới không tình không nguyện nói: “Xin Chu ma ma tha thứ, sau này chúng ta không dám nữa.”

Chu ma ma rất đắc ý, như là đánh thắng trận công kích.

“Cô nương lát nữa có cần đi thỉnh an lão phu nhân không?”

Người vừa được đắc ý, quản càng ngày càng rộng.

“Đi chứ, chỉ là từ từ một chút.” Ta đáp.

“Cô nương, không phải lão nói, vẫn phải thỉnh an đúng giờ mới được, như vậy mới có thể hiện hiếu kính trưởng bối không phải sao?”

“Ma ma nói đúng, ta vốn là muốn làm chút đồ ăn đưa qua cho bà nội.” Ta thay đổi tư thế thoải mái tựa vào trên giường: “Mấy ngày gần đây nghe bọn nha hoàn nói, khẩu vị bà nội ta không tốt, ta muốn làm chút đồ thanh đạm đưa qua.”

Chu ma ma khoa trương cười nói: “Vẫn là đại cô nương có tâm, lão phu nhân biết, chắc chắn sẽ nguyện ý ăn nhiều một chút.”

“Chu ma ma đi trước đi. Thanh Mai, gói bột pha lê trên bàn lại cho ma ma.” Ta lười ứng phó với nàng, tìm cớ đưa nàng ra ngoài.

Bột pha lê là món ăn vặt giải nhiệt vào mùa hè, các nha hoàn bà tử không có tư cách hưởng thụ.

Chu ma ma thấy ta tiễn, vui vẻ ra mặt liên tục nói cám ơn.

Thanh Mai gói đồ, đưa bà ta ra ngoài.

Tiễn người đi rồi, Thanh Tước nghi hoặc hỏi: “Cô nương, người thật sự muốn xuống bếp nấu cơm sao? Nếu không cẩn thận bị bỏng thì phải làm sao?”

“Ngốc quá, ta đương nhiên sẽ không tự mình làm, chỉ là giả vờ mà thôi.” Ta lấy tay chọc mặt nàng: “Gọi Tiểu Thúy trong viện vào phòng bếp.”

“A a, được.” Thanh Tước cười ngây ngô đi gọi người.

Chúng ta chuyển tới phòng bếp nhỏ, Thanh Mai bảo các nha hoàn đầu bếp đều đi nơi khác, chỉ để lại nàng và Thanh Tước làm trợ thủ cho Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy vốn còn có chút câu nệ, sau đó nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, cả người chuyên chú.

Tay vung đao rơi, nồi xẻng bay múa, giống như đại thần viết tấu chương.

Ta không khỏi cảm khái, có vài người thật sự là trời sinh ra am hiểu một số thứ.

Tiểu Thúy vốn là nha hoàn hạng ba quét dọn trong viện, ngày nọ Thanh Tước xin nàng một khối bánh ngọt để ăn, rất sửng sốt nên tiến cử đến trước mặt ta.

Lửa b.ắ.n như pháo hoa lượn lờ, cái nóng khiến người ta chảy ra mồ hôi mịn màng.

“Cô nương, để Thanh Mai đỡ người đi ra ngoài một chút, nơi này rất nóng.” Thanh Tước lau mồ hôi trên mặt, khuôn mặt nhất thời biến thành mèo hoa nhỏ.

“Đi ra ngoài sẽ lộ tẩy, chờ một chút nữa.” Ta nén cười nói.

Thanh Tước thở dài thật dài: “Cô nương, người thật biết tự giày vò mình.”

Ở trong phòng bếp ước chừng nửa canh giờ, Tiểu Thúy làm xong điểm tâm và thức ăn.

Sắc và hương vị đều đủ, rất có thể gợi lên sự thèm ăn của người ta.

“Tay nghề của Tiểu Thúy thật sự không tồi.” Ta tự đáy lòng tán thưởng.

Nghe ta khen, Tiểu Thúy ngại ngùng cười cười: “Là việc nên làm, có thể vì cô nương làm việc, là phúc phận của nô tỳ.”

Thanh Mai từ trong n.g.ự.c lấy ra một khối bạc vụn, nhét vào trong tay nàng.

“Nếu có người hỏi, ngươi cứ nói là cô nương bảo ngươi tới đây trợ thủ.”

“Tiểu Thúy biết.” Tiểu Thúy từ chối không nhận: “Thanh Mai tỷ tỷ, đây đều là việc ta nên làm.”

“Đây là phí giải nhiệt của ngươi, nhìn ngươi nóng đến đầu đầy mồ hôi.” Thanh Mai cười nói, lại nhét vào trong tay nàng.

Lúc này Tiểu Thúy mới đỏ mặt nhận lấy.

Ta nhìn than củi còn ấm trên bếp lò, tiến lên dùng kìm nhỏ gắp ra.

“Cô nương, làm gì vậy!” Thanh Tước hoảng hốt kêu lên.

“Không làm như vậy, bà nội làm sao có thể biết được sự vất vả của ta chứ?”

Ta cong môi, bình tĩnh lấy than đỏ nhẹ nhàng quẹt qua ngón tay của mình, đầu ngón tay truyền đến đau đớn nóng rực, da thịt mềm mại trong nháy mắt biến đỏ, cháy lên bọt nước.

Thanh Mai xông lên muốn xử lý vết thương cho ta, ta lắc đầu nói: “Không cần xử lý, đi gặp bà nội ta trước đi.”

Bà nội thích người khác lấy bà làm đầu trong mọi chuyện, nâng bà lên, thuận theo bà.

Ta không để tâm như vậy, hẳn là có thể chiếm được tín nhiệm cùng tình yêu của bà.

(Còn tiếp~)
Bạn cần đăng nhập để bình luận