Trường An Nguyệt
Chương 11
Ta ở Phượng Dương các nghỉ ngơi nửa tháng không rời nửa bước, trong khoảng thời gian này Từ Quân Dật thỉnh thoảng đến tẩm điện để thay thuốc cho ta. Hai chúng ta, một người là công chúa còn người kia là chưởng ấn Tư lễ giám, ban đêm lén lút gặp nhau giống như thư sinh hẹn hò với tiểu nương tử trong thoại bản.
"Tiểu điện hạ cười gì vậy?" Vết thương trên cổ đã kết vảy, thuốc mỡ bôi lên lạnh lạnh nhưng cũng có chút ngứa, ta muốn giơ tay lên gãi nhưng bị Từ Quân Dật tóm lấy.
Kinh mạch của ta bị tổn thương, khi nói chuyện còn có chút đau nhức, ta nói ngắn gọn chỉ vài câu: "Cổ ta ngứa, giống như đang vụng trộm."
Từ Quân Dật xoa xoa lông mày, thấp giọng nói: "Tiểu điện hạ có hiểu thế nào là vụng trộm không."
Tất nhiên là ta hiểu, ta chỉ tay giải thích: "Củi khô lửa bốc, cá nước vui vầy, điên loan đảo phượng."
Từ Quân Dật tiến lại gần, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ ta, lạnh lùng nói: "Tiểu điện hạ không sợ nói những lời này trước mặt thần sao?"
"Từ tướng, thái giám," ta vỗ vai hắn, chỉ vào mình: "Tiểu Nghiên, công chúa."
Sau đó hai cánh tay ta cùng lắc lắc, cố gắng nói với Từ Quân Dật rằng hai chúng ta không thể trình diễn được thiên địa âm dương gi@o hoan.
Tay của Từ Quân Dật đặt trên cổ ta cứng đờ, ta dường như có thể nhìn thấy những đường gân trên trán hắn nổi lên.
"Một Lưu Phú Niên vẫn chưa dạy cho tiểu điện hạ bài học đúng không?" Nói xong hắn lập tức hối hận giải thích: "Thần không phải có ý đó, về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."
"Ta biết," Hai tay ta nắm lấy ống tay áo của hắn lắc lắc, "Tiểu Nghiên tin tưởng Từ tướng." Ta vẫn không biết vì sao Từ Quân Dật lại xuất hiện ở cung Chiêu Dương, còn nghe nói Lưu Phú Niên bị cắt lưỡi móc mắt chết ở bãi tha ma, nhưng bản thân ta biết hắn sẽ không làm hại ta.
Từ Quân Dật cười khổ nói: "Tiểu điện hạ sinh ra là để khắc thần."
***
Sáng sớm hôm sau, thất ca đến gặp ta.
Trong cung ba người đều biết thân phận của ta, trước tiên thất ca hỏi thái y thương thế của ta hồi phục thế nào, sau đó lại hỏi Quế ma ma dạo này ta ở Phượng Dương các ra sao.
"Tiểu điện hạ ăn ngon ngủ ngon. Đêm qua nếu không có lão nô can ngăn, ngài ấy đã định ăn thêm hai bát cơm, tôm hấp rượu cùng với gà xé dưa chuột, đáng tiếc trên cổ để lại vết sẹo, đồ giả bây giờ lại thành thật, nhìn mà đau lòng."
Thất ca nghe xong bảo Quế ma ma và Vu thái y lui xuống trước, nói có chuyện muốn nói với ta.
"Tiểu Nghiên, hoàng hậu muốn đệ đính hôn với Chương Nguyên Chi."
Trong lúc ngẩn ngơ, tách trà tuột khỏi tay ta rơi xuống đất.
"Tiểu Nghiên yên tâm, nếu như đệ không muốn, cô sẽ không để họ ép buộc đệ." Thất ca nắm tay ta, thì thầm, "Bản thân cô đã không tự chủ được, làm sao có thể kéo thêm Tiểu Nghiên."
"Biểu ca Nguyên Chi rất tốt." Hai tay ta chống mặt nói rõ cảm thụ của mình với thất ca, "Chỉ là Tiểu Nghiên không hiểu, chỉ vì huynh ấy là lang quân tốt cho nên phải gả cho huynh ấy sao?"
Ta thích ở bên cạnh biểu ca, thích dáng vẻ khi huynh ấy nói chuyện và cũng thích cách huynh ấy nhìn ta. Nhưng khi nghĩ tới việc bị trói buộc với huynh ấy cả đời, ta lại cảm thấy có chút hoang mang không thể giải thích được. Nếu như ta lại gặp chuyện giống như ở cung Chiêu Dương, có phải biểu ca cũng chỉ đến nói mấy lời an ủi ta không?
"Ta muốn gặp biểu ca."
"Được," Thất ca gật đầu đồng ý, "Nói đến chuyện này, phụ hoàng cũng từng có ước định hôn sự cho đệ và trưởng tử của tướng quân Phục Thắng, hình như tên là Phục Giám Minh, lớn hơn đệ mười tuổi, là một vị tướng quân trẻ oai hùng, nhưng đáng tiếc sau đó đã xảy ra chuyện, sau này sống chết cũng mặc kệ."
***
Hai ngày sau, ta gặp Chương Nguyên Chi một mình trong thư phòng của Đông Cung dưới danh nghĩa thất ca.
Biểu ca ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế vuông bằng gỗ trắc, nhìn về chiếc lư hương bọc vàng ba chân trên đỉnh có hai con rồng trên bàn, biểu ca nhìn ta vẻ mặt vừa có chút bất an vừa vui mừng.
Không đợi biểu ca mở miệng, ta đã cởi chiếc khăn lụa quấn quanh cổ, để lộ vết thương ngoằn ngoèo và hầu kết không thuộc về tiểu nương tử, ta nói thẳng vào vấn đề: "Biểu ca, ta không phải là công chúa thật."
Biểu ca sửng sốt, lập tức nhìn quanh lo lắng nói: "Quỳnh hoa có ý gì? Cẩn thận tai vách mạch rừng."
"Sẽ không, Thất ca đã biết chuyện này từ lâu rồi." Ta không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Chương Nguyên Chi, kể cho huynh ấy nghe từng chuyện một.
Im lặng khoảng nửa nén hương, biểu ca ngước lên nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Quỳnh Hoa vất vả rồi."
Trong suốt mười bốn năm làm công chúa, có lúc đề phòng, có lúc chán nản, có lúc cô đơn, chưa từng có ai nói với ta qua một lời ta đã vất vả.
Chương Nguyên Chi đau lòng nhìn ta, nói tiếp: "Ta vốn tưởng rằng Quỳnh Hoa là một tiểu nương tử hoạt bát, không ngờ tới là một nam hài, bị nhốt trong cung nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng gì."
"Biểu ca không ngại việc ta..." Ta cúi đầu lẩm bẩm.
"Tất nhiên là không," Biểu ca ngắt lời ta, "Ta và đệ lớn lên cùng nhau, Quỳnh Hoa ngây thơ tốt bụng, đệ chính là công chúa, không có thật hay giả."
Nói xong biểu ca tháo ngọc bội mang theo bên mình đặt vào tay ta, thấp giọng nói: "Lòng ta nào phải đá, không thể thay đổi được."
Dường như ta thấy được ở trong cung Thừa Can pháo hoa bay lên trời, chúng nở rộ trước mắt ta, xuyên qua đình đài lầu các, tường đỏ ngói xanh, cuối cùng quay trở lại trên ngọc bội trong tay ta.
Biểu ca muốn chạm vào mặt ta, nhưng tay huynh ấy dừng lại giữa không trung rồi thả xuống, biểu ca mỉm cười với ta rồi nói: "Ta thật sự rất vui khi biết có thể thành hôn với Quỳnh Hoa. Sau này xuất cung, Quỳnh Hoa muốn làm lang quân hay muốn tiếp tục làm tiểu nương tử đều được, biểu ca đều sẽ ủng hộ đệ."
Ta đỏ mặt ôm chặt ngọc bội, xấu hổ cúi đầu bỏ chạy. Hóa ra dù có người biết thân phận của ta cũng sẽ hiểu ta, bảo vệ ta.
***
Một tháng vừa qua có thể xem như gặp được chuyện vui, vết thương của ta đã lành lại phần nào, có thể chạy nhảy trở lại, ngay cả nữ phó trong lớp cũng hiếm khi trách cứ ta.
"Bát tỷ, Tứ tẩu nhờ muội gửi lời, lần sau vào cung tẩu ấy muốn đến gặp tỷ." Sau giờ học, thập muội cùng mẫu thân với tứ ca đến nói chuyện với ta.
Tứ tẩu Lư thị là người Hán, là nhi nữ của quan huyện Văn An, đã thành hôn với tứ ca được vài năm, sau khi lấy nhau tình cảm rất sâu đậm. Trong Vương phủ không có thứ phi hay thị thiếp gì.
Ta ứng phó qua loa vài câu, còn tâm trí đã bay đi nơi khác từ lâu. Hôm qua hoàng hậu kêu ta đến cung Thanh Ninh tiết lộ thánh chỉ tứ hôn của ta với biểu ca sẽ vào cuối tháng sau.
Sau khi Trân Châu đặt cọ và giấy trên bàn vào hộp, ta thưởng thức ngọc bội trên tay rồi vui vẻ bước ra khỏi cung Thừa Huy.
"Trong tay tiểu điện hạ đang cầm gì vậy?" Từ Quân Dật đang đứng ở ngoài cung chờ ta, ngày thường hắn bận việc triều chính, nhưng lại luôn lảng vảng trước mặt ta.
Ta vội vàng chắp tay sau lưng, lo lắng nhét ngọc bội vào tay áo.
Từ Quân Dật chỉ vào một cái cây lớn bên cạnh, cười nói: "Tiểu điện hạ nhìn xem, cây táo đang ra trái."
"Táo ở đâu?" Nghe nói có táo để ăn, ta vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, vừa mới không để ý đã để Từ Quân Dật đi vòng ra phía sau đoạt lấy ngọc bội.
Rõ ràng là chỉ có cây cổ bách, cây táo ở đâu ra, ta giậm chân tức giận: "Ngươi lừa ta."
Từ Quân Dật liếc nhìn ngọc bội, cười lạnh nói: "Cái này của Chương Nguyên Chi."
Ta muốn lấy lại từ tay hắn, ai ngờ hắn lại giơ lên cao. Vóc dáng của ta cũng được coi là cao trong các tiểu nương tử, nhưng không thể so sánh với Từ Quân Dật, ta bắt nhảy một lúc lâu cũng không thể chạm tới góc viền của ngọc bội.
"Hôm qua Chương Nguyên Chi nạp thiếp."
Ta sững người lại, tưởng mình nghe nhầm nên hỏi ngược lại: "Từ tướng nói ai nạp thiếp?"
Từ Quân Dật nhíu mày nói: "Biểu ca của tiểu điện hạ, Thiếu Khanh của Hồng Lư tự, Chương Nguyên Chi."
"Không thể nào, ngươi nói bậy." Mấy ngày trước biểu ca mới nói những lời đó với ta, sao có thể quay đầu đã nạp thiếp?
Từ Quân Dật vuốt lá rơi trên tóc ta, nhẹ giọng nói: "Ta có thể dẫn tiểu điện hạ đi gặp hắn, tự mình xác nhận chân tướng."
Ta mặc y phục tiểu thái giám ở bên điện rồi đi theo Từ Quân Dật, trên trời mây đen giăng kín, mưa thu rơi dai dẳng, che phủ cung Đại Minh như một tấm màn đen mỏng.
Từ Quân Dật giơ chiếc ô lụa màu xanh lên, cả cơ thể hắn che chắn cho ta khỏi từng cơn gió lạnh. Ta sợ người trong cung nhận ra mình nên cúi đầu thật thấp, bàn tay vô thức nắm lấy vạt áo của hắn.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Từ Quân Dật vừa nói xong đã thấy một vị quan mặc áo bào tím, đội mũ gạc đi về phía hắn, cung kính gọi Từ tướng.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta đến điện Văn Hoa, vừa tò mò vừa sợ hãi núp sau lưng Từ Quân Dật, dư quang nhìn quan viên xung quanh.
Từ Quân Dật dẫn ta đi về phía trước, trong những tiếng khen ngợi đi đến bức tường đỏ của điện Văn Hoa, hắn đặt chiếc ô vào tay ta chỉ vào một bóng dáng gầy gò, nói: "Hắn ở ngay đó, tiểu điện hạ đi xuống đi."
Ta nói tạ ơn hắn, giơ ô lên bước chậm qua.
"Quỳnh Hoa, tại sao lại là đệ?" Biểu ca nhìn ta trong bộ đồ thái giám, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ta không kịp giải thích, hỏi thẳng: "Biểu ca, huynh nạp thiếp đúng không?"
"Quỳnh Hoa, ai nói cho đệ biết?" Chương Nguyên Chi không có phủ nhận.
Bên cạnh điện Văn Hoa cao lớn nguy nga, mưa thu càng ngày càng nặng hạt, cành lá khô héo khắp mặt đất kêu vang tí tách.
"Tại sao?" Ta nghe thấy mình chất vất huynh ấy trong mưa.
Biểu ca vẫn ôn hoà lễ nghĩa như trước, vội vàng giải thích với ta: "Quỳnh Hoa, ta không quan tâm đ ến thân phận của đệ, nhưng một khi không có con cháu, mọi thứ mà ta và mẫu thân đã vất vả mới có được sẽ rơi vào trong tay các huynh đệ của thứ thiếp. Biểu ca có thể hứa với đệ đây là người thiếp duy nhất. Một khi nàng ta sinh ra nhi tử, đứa nhỏ sẽ theo tên của đệ. Từ nay trở đi, chúng ta sẽ như phu thê đồng tâm, không có khúc mắc nào nữa."
Mấy ngày trước mới nói không quan tâm thân phận nam nhân của ta, hiện tại quay đầu đã đi nạp thiếp, ánh mắt quan tâm của biểu ca xem ra giống như trò đùa.
Mưa thu làm ướt đẫm xiêm y, lạnh thấu xương, ta cảm giác như bị đánh một đòn cảnh cáo, dần dần không kiềm chế được cảm xúc, ta hét lên: "Ngươi lừa ta, cô nương kia từ đâu ra bị ngươi lợi dụng đến đây!"
"Ta không lừa ngươi, Quỳnh Hoa," Chương Nguyên Chi lớn tiếng nói, "Về phần người thiếp đó nàng ta chỉ là một thị nữ, nếu không có ta, nàng ta cũng chỉ xứng với gã sai vặt trong nhà, nàng ta muốn mang ơn ta còn không kịp. Nếu ngươi cảm thấy không công bằng, ta sẽ tìm một nữ nhân đến giúp ngươi sinh con là được."
Ta không hiểu tại sao biểu ca luôn miệng nói tam tòng tứ đức là xiềng xích, không cần phải chết vì trinh tiết lại nói ra những lời như vậy. Trong mắt hắn ta đến cùng điều gì mới là quan trọng? Ta vứt chiếc ô lụa đi, giơ tay tát Chương Nguyên Chi một bạt tai sau đó ném ngọc bội vào người hắn ta.
Chương Nguyên Chi tiếp tục biện giải nhưng ta không muốn ở lại đây một khắc nào nữa, ta hất tay hắn ta ra rồi chạy về hậu cung.
Sấm sét vang lên giữa đám mây đen, cơn mưa mùa thu mơ hồ bỗng hóa thành mưa to ầm ĩ, ta khóc lớn, mưa và nước mắt trên mặt trộn lẫn vào nhau, nếu nói là khóc vì biểu ca thì phải nói ta khóc vì mình đúng hơn. Điều đáng buồn hơn những công chúa bị vây nhốt trong cung chính là công chúa giả không nhìn thấy được ánh sáng, không ai có thể thực sự chấp nhận thân phận của ta, cũng không ai có thể đưa ta ra khỏi nơi ta đã bị giam cầm suốt mười bốn năm. Cái gọi là lời hứa giống như hoàng lương nhất mộng (*), khi tỉnh dậy là có thể nhìn thấy dáng vẻ chân thật và dơ bẩn nhất.
Các quan lại đã tản đi từ lâu, đường về cung thông thoáng dường như không ai để ý đến một tiểu thái giám ướt sũng. Ta không muốn để Quế ma ma lo lắng nên trốn vào hòn non bộ cạnh ao Thiên Lý.
Ta ngồi trong hang nhỏ, hai tay ôm đầu gối khóc đến tan nát cõi lòng. Chiếc còi ngọc có khắc chữ Giám rơi ra ngoài, ta giống như thần xui quỷ khiến thổi nó lên.
Bóng dáng cao lớn của Từ Quân Dật xuất hiện ở ngoài hòn non bộ, hắn cầm ô ngồi xổm xuống nói: "Tiểu điện hạ, ra ngoài đi."
"Ngươi, sao ngươi lại ở đây?" Ta vừa khóc vừa nấc, nói chuyện có chút lắp bắp.
Từ Quân Dật lấy ra một chiếc khăn vuông sạch sẽ, muốn lau nước mắt trên mặt ta, "Thần vẫn luôn đi theo phía sau tiểu điện hạ."
Cái hang quá nhỏ nên Từ Quân Dật không thể vào được. Lúc này ta không muốn tiếp xúc với bất cứ ai nên thu mình vào trong để hắn không thể chạm tới ta.
Từ Quân Dật cũng không ép buộc ta, hắn chỉ buông chiếc ô lụa xuống cùng ngâm mình trong mưa với ta.
"Phòng bếp nhỏ của Phượng Dương các làm bánh cam phủ hạnh nhân và bánh hoa quế củ sen." Từ Quân Dật đột nhiên nói.
Ta khóc lâu như vậy nên cảm thấy có hơi đói, ta nuốt nước miếng nhưng vẫn không muốn ra ngoài.
Từ Quân Dật lấy ra một hộp gấm từ trong ngực, "Đây là mấy quả vải cuối cùng trong năm nay, đã được đông lạnh bằng đá viên."
Ta ngó đầu ra xem còn lại bao nhiêu quả, mắt thấy Từ Quân Dật đưa tay đỡ lấy mình, ta vội vàng rút lui vào trong hang.
"Quả nhiên giống hệt như Ly nô," Từ Quân Dật thở dài, "Tiểu điện hạ, vì Chương Nguyên Chi, không đáng."
"Ta mới không phải vì hắn," ta hét lên, "Ngươi không hiểu đâu!"
Từ Quân Dật cười nói: "Không hiểu cái gì, vì sao hàng tháng bắt mạch bình an lại chỉ định thái y, vì sao không có cung nữ nào khác ngoại trừ Quế ma ma và Trân Châu cạnh bên, tại sao yến tiệc trung thu ở cung Chiêu Dương lại thà chết, còn có vì sao luôn đeo chiếc khăn lụa quanh cổ. Tiểu Nghiên, ta không phải là kẻ ngốc."
Một tia chớp xẹt ngang bầu trời sau đó là một tiếng nổ lớn, thì ra Từ Quân Dật đã biết từ lâu, ta vừa lo lắng vừa sợ hãi, đành lấy dũng khí hỏi hắn: "Ngươi muốn làm gì? Tại sao ngươi không hỏi ta!"
"Tiểu Nghiên," Từ Quân Dật nhìn qua có chút bất đắc dĩ, "Ta chưa bao giờ muốn ép buộc ngươi chứ đừng nói đến việc làm hại ngươi. Về phần ta muốn làm gì, đi ra ngoài ta sẽ nói cho ngươi biết. Vết thương vừa mới khỏi lại bị thấm mưa như vậy sẽ có người đau lòng."
Nghe được lời nói của hắn, ta không nhịn được lại khóc lên: "Không ai quan tâm đ ến ta, ta không muốn ra ngoài, ta không muốn lấy biểu ca cũng không muốn tiếp tục giả làm tiểu nương tử nữa."
"Tiểu Nghiên đừng lo, mọi chuyện cứ giao cho ta, ta sẽ giúp ngươi." Từ Quân Dật đưa tay về phía ta.
Hắn thực sự không lừa ta, ta thấy có chút cảm động, ngón trỏ thăm dò chọc vào lòng bàn tay to lớn của hắn, tay trái Từ Quân Dật trở ngược nắm lấy cổ tay ta kéo ta ra khỏi hang nhỏ dưới hòn non bộ.
Lúc này đầu tóc ta rối bù, khuôn mặt lấm lem, thậm chí còn bị rơi mất một chiếc giày.
Từ Quân Dật giơ chiếc ô lụa lên, ôm ta vào lòng như bảo bối, cúi đầu hôn lên trán ta: "Bắt được Ly nô của ta rồi.". Bạ𝘯 có biế𝒕 𝒕ra𝘯g 𝒕ruyệ𝘯 + TRu𝐌 TRU𝒀𝗘𝐍.𝚅𝘯 +
- ----------------
Tác giả: anh họ không phải là người trong lòng của công, công chỉ mới 14 tuổi vẫn chưa thông suốt, chỉ có thiện cảm mơ hồ.
Chú thích:
(*) Hoàng lương nhất mộng: Chữ hoàng lương ở đây là chỉ hạt kê có màu vàng. Ý của câu thành ngữ này dùng để ví với sự mơ tưởng viển vông và những ước mong không thể thực hiện được.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chẩm trung ký" của Thẩm Ký Tế triều nhà Đường.