Trường An Nguyệt
Chương 7
An quốc công Chương Tịch, trọng thần tam triều, được phong làm thái phó của Thái tử, là lãnh tụ một gia môn lớn ở Đại Tấn. Hoàng đế Đại Tấn từng nói một nửa số người trong triều mặc quan bào đỏ, tím đều là môn sinh của Chương gia. Sau khi tiên hoàng hậu Đại Chương thị qua đời, Chương Tịch bất chấp sự chỉ trích của các cận thần, cưỡng chế đưa ấu nữ vào cung Thanh Ninh, nơi nàng ta lên chính vị trong cung.
(Ấu nữ: con gái út)
Vào lúc này, vị quyền thần đã hơn sáu mươi tuổi khuôn mặt tái nhợt đang ở trong cung Thừa Can với thái tử và những chiêm sĩ khác giảng bài về quy tắc phu thê cho thái tử Lý Mộ Toàn.
Lễ bộ thị lang Tả Thu Viên chắp tay cười nói: "Chưa có thời gian để chúc mừng Thái tử điện hạ và Thái phó."
Hôm qua vừa có thánh chỉ ban xuống Chương thị nữ là thái tử phi, trong lòng Lý Mộ Toàn không có chút gợn sóng nào, hắn ta đã gặp qua vị biểu tỷ này mấy lần ở cung Thanh Ninh, chỉ có thể nhớ mang máng dáng vẻ của nàng. Hắn ta không mặn mà với chuyện tình cảm nam nữ, năm mười hai tuổi, Tiểu Chương thị đưa tới hai cung nữ am hiểu chuyện thông phòng, năm mười ba tuổi, nạp nhi nữ của một vị quan trong cung lập thái tử nhụ nhân. Bây giờ, mọi người đều nghĩ hắn ta nên lấy biểu tỷ Chương gia, hắn ta nghĩ, vậy thì lấy thôi.
Sau khi quan thần rời đi, cung nữ mang trà mới đến cho thái tử và Chương Tịch.
Lão giả nghị lực vuốt râu dài, cười nói: "Sau khi thuyết pháp sẽ tổ chức hôn sự, sau đó Thái tử sẽ giám sát quốc gia."
Nhà Tấn noi gương nhà Đường trước đây, để đảm bảo quá trình chuyển giao quyền lực suôn sẻ, sau khi thái tử đến tuổi trưởng thành, các quan chức Đông Cung và nội các cùng nhau phụ trách công việc quốc gia. Tấn Húc đế mê muội sắc đẹp và luyện đan đã không vào triều trong nhiều năm, các quan chức lớn nhỏ đều trông ngóng để đối đãi với vị Thái tử Đông Cung được giáo dục Nho giáo từ nhỏ, cũng như chưa bao giờ phạm bất kỳ sai lầm nào.
Lý Mộ Toàn không nhịn được hỏi: "Ngày mai phụ hoàng có đến đây không?"
"Sẽ không," Chương Tịch đặt tách trà trong tay xuống, "Điện hạ đến đây để dạy kinh sách cho tất cả các quan chức trong triều đình và học giả trên khắp thiên hạ."
Lý Mộ Toàn dù có thành thục và khôn ngoan đến đâu vẫn chỉ là một hài tử chưa đầy mười lăm tuổi, "Mấy ngày trước Tiểu Nghiên đã nói cho ta biết, thánh nhân không nhớ rõ dung mạo của muội ấy như thế nào, không chỉ có muội ấy mà cả ta là Thái tử cũng giống vậy. Phụ hoàng thích Lục ca hơn, chưa bao giờ để tâm đ ến ta."
Chương Tịch ném tách trà xuống đất, nghiêm nghị nói: "Tại sao Thái tử lại làm tư thái như nữ nhân? Điện hạ là đích tử của tiên hậu, danh chính ngôn thuận ở Đông Cung. Không cần thiết phải hạ thấp địa vị tính toán với Đoan Vương, nếu người mà thánh nhân ưa thích có hữu dụng, vậy người hiện tại đang ngồi trên long ỷ là Kỳ Vương chứ không phải thánh thượng hiện nay."
Tiên đế rất yêu quý ấu tử Kỳ vương, không tiếc đánh đổi bãi bỏ lâm triều, muốn phế truất vị trí thái tử của trưởng tử Lý Càn Huy, ông đã giằng co với các triều thần nội các trong nhiều năm. Tranh chấp về việc lập thái tử cuối cùng cũng đi đến hồi kết khi Kỳ vương tựu phiên (1), Tấn Húc đế lên ngôi, điều mà triều thần không ngờ là Tấn Húc đế Lý Càn Huy đã noi gương bãi bỏ lâm triều, thậm chí trò còn giỏi thầy.
Từ nhỏ Lý Mộ Toàn đã có một nỗi sợ hãi khó có thể dùng lời để tả đối với ngoại tổ luôn khống chế mọi thứ, hắn ta không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào bức hoạ "Những lời dạy của Khổng Tử" trên tường. Lý Nghiên từng oán giận suốt ngày mặc một thân nữ trang bị vây nhốt trong Phượng Dương các, vậy Đông Cung làm sao có thể khá hơn được. Tháng trước, Lý Mộ Toàn vì sủng hạnh Tưởng Thụ Nhân vài lần mà bị Tiểu Chương thị gọi tới cung Thanh Ninh nhắc nhở. Bên ngoài có Chương Tịch, bên trong có hoàng hậu, thảo nào các cận thần hay gọi đùa hắn ta là Chương thái tử.
Lúc này, quan thị vệ thông báo bát công chúa đến chơi. Khóe miệng Lý Mộ Toàn cong lên, chỉ khi nhìn thấy Tiểu Nghiên tươi tắn, hắn ta mới có thể tạm thời quên đi Đông Cung nặng nề.
***
Bởi vì đêm hôm đó quên thắt khăn lụa, ta lo lắng mất mấy ngày, trong giấc mơ thấy thị vệ trong cung xông vào Phượng Dương các bắt ta đi, còn Từ Quân Dật lại kéo ta đến cổng Chu Tước chém đầu.
Trong cung bận rộn với hai chuyện lớn: tam tỷ chịu xuất giá và hôn sự của Thái tử, ngoài việc bị nữ phó trừng phạt sao chép "Nội huấn" mười lần, cuộc sống mỗi ngày vẫn bình yên. Hai huynh muội Chương gia, một người tránh bị hiềm nghi, còn người kia đang chờ gả đi nên gần đây họ không vào cung nữa. Từ Quân Dật mới được bổ nhiệm làm Chỉ huy sứ, huấn luyện quân lính mới ở Tây Sơn, thời gian vào cung ít hơn rất nhiều.
Quế ma ma vui vẻ nói: "Tiểu điện hạ gần đây gầy đi trông thấy, là do cao lên mà thôi."
Ta gắp một miếng hoa mẫu đơn cuộn vào trong bát, trầm giọng nói: "Gần đây ta lo lắng nhiều, không ăn được nên gầy đi."
Quế ma ma che miệng cười nói: "Lão nô nhớ buổi trưa điện hạ có mua hai con chim bồ câu tẩm ngũ vị hương, một đ ĩa bánh lúa mạch hoa đào hấp, một bát mộc nhĩ và canh gà lớn, dáng vẻ không có chút sầu lo gì."
Ta giả vờ như không nghe thấy, ăn thêm một miếng hoa mẫu đơn nữa, ta nhớ ra mình đã đọc xong bản minh họa "Phong tục kỳ lạ của Đại Tấn" mà lần trước ta mượn của thất ca, ta gọi Trân Châu rồi đi tới Đông cung.
Hôm nay ngoại tổ phụ đến đây, ta vẫn luôn thích ông lão tóc bạc, dáng vẻ phóng khoáng này, ở Phượng Dương các có chín chiếc nhẫn vàng ngọc chính là ngoại tổ đưa cho ta. Ta cộc lốc chào thất ca sau đó chạy về phía trước nắm lấy bộ râu trắng của Chương Tịch.
"Ai u, nhanh buông tay ra," Ngoại tổ phụ khoa trương nói: "Lão thần không thể để bộ râu xinh đẹp này bị tiểu điện hạ hủy hoại."
Ta đưa tay về phía ngoại tổ nhẹ nhàng nói: "Có lễ vật mới buông tay."
"Có có," Chương Tịch thở hổn hển, "Đã được gửi đến cung của Hoàng hậu nương nương. Chúng là một bộ búp bê đất sét trong bộ du hành về phương Đông."
Ta buông bộ râu của Chương Tịch ra, nhảy đến đứng sau lưng thất ca, lúc này ta mới nhận ra mảnh vỡ của tách trà vương vãi trên sàn, không khí trong cung cũng có phần u ám.
Ta nghi ngờ hỏi: "Thất ca vừa cãi nhau với ngoại tổ sao?"
Lý Mộ Toàn hơi nhướng mày nói: "Do cô không cẩn thân làm rơi. Tiểu Nghiên, chỉ có muội mới thích tranh cường háo thắng, nghịch ngợm gây sự, muội nghĩ người khác cũng như vậy à, nên biết thu liễm tính tình..."
Ta chỉ hỏi một câu vậy mà thất ca lại nói cả đống câu đâu đâu.
Chương Tịch cười nói: "Bát công chúa sau này sẽ rời cung, tìm một Phò mã tốt tính, mọi chuyện không cần phải kiềm chế. Lão thần thấy đứa nhỏ Nguyên Chi này tính cách trầm ổn, tướng mạo đoan chính, xứng với một tiểu nương tử hoạt bát."
Nghĩ đến biểu ca, ta ngượng ngùng cúi đầu. Thất ca không tiếp đón lời của ngoại tổ mà chỉ nói sẽ đưa cho ta bản minh họa của "Phong tục kỳ lạ của triều đại nhà Tấn".
Người Nhu Nhiên được miêu tả trong bộ sách này cũng giống như những gì Từ Quân Dật đã nói, ta nhớ hắn từng đề cập tới tướng quân Phục Thắng tấn công Nhu Nhiên ở phía bắc, ngoại tổ phụ từng nhậm chức Tổng đốc Bắc Trực Lệ, điều phối binh lính, ngựa và lương thảo ở Kế Trấn, không khỏi hỏi: "Ngoại tổ có biết tướng quân Phục Thắng không?"
Sắc mặt Thất ca thay đổi rõ rệt, liếc nhìn ngoại tổ rồi mắng: "Câm miệng, ai nhắc chuyện này với muội!"
Từ nhỏ tới lớn, Thất ca luôn nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ với ta, hiếm khi huynh ấy nói lời gay gắt, vẻ mặt lại nghiêm nghị như vậy, đôi mắt ta đỏ hoe oan ức nhìn về phía ngoại tổ.
"Thái giám Từ và Nhu Nhiên đã ký kết điều lệ vào ngày hôm kia. Trong cung không tránh khỏi có người nghị luận. Tiểu điện lại đây để lão thần nói rõ chi tiết cho." Chương Tịch vẫy tay với ta như một trưởng lão hoà ái.
"Phục Thắng quả là một vĩ nhân. Vì lợi ích của mình, hắn vét sạch toàn bộ triều đại Tấn, cực kỳ hiếu chiến. Quân lính dưới tay của hắn vì muốn thu được quân công, chém giết dân chúng ở biên cương sung vào làm đầu lâu của Nhu Nhiên. Sau này khố bạc của triều đình cạn kiệt không có khả năng trả lương cho binh lính, hắn muốn dẫn quân đầu hàng Nhu Nhiên."
Ta sửng sốt, điều này hoàn toàn khác với những gì Từ Quân Dật đã nói: "Nhưng không phải ngài ấy đã chết rồi sao?"
Chương Tịch vuốt râu mỉm cười vui vẻ, "Đúng vậy, triều đình và nội các đã sớm phòng bị hắn ta, nhờ đó tránh được nội chiến. Tiểu điện hạ, Nhu Nhiên là những kẻ man rợ, không biết cách mở biên giới, thỉnh thoảng xâm chiếm biên giới để cướp lương thực, đó không phải là vấn đề nghiêm trọng, cũng đã mười năm rồi Kế Trấn vẫn đứng tốt ở đó."
"Vậy người dân ở biên giới thì sao?"
Ngoại tổ phụ nhấp một ngụm trà, nói từng chữ: "Trên đời này, trong cung điện chín tầng có cành vàng lá ngọc, ở trấn biên giới có quân hộ, trâu ngựa."
Thất ca nói: "Tiểu Nghiên lớn lên trong thâm cung không hiểu việc triều chính, ngoại tổ cũng không cần..."
Chương Tịch ngắt lời: "Bát công chúa và Thái tử bằng tuổi nhau, cần phải biết thị phi đúng sai. Tranh chấp nhỏ ở biên giới và chuyện ổn định của triều đại Tấn, bên nào quan trọng hơn chắc không cần lão thần nhiều lời nữa."
Đầu óc ta rối bời, trong tiềm thức cho rằng ngoại tổ phụ đã sai nhưng cũng không biết làm sao phản bác, chỉ tìm cớ rời khỏi Đông Cung, để cung nữ trở về Phượng Dương các trước rồi ta tự mình ngồi xuống gốc cây lớn cạnh ao Thiên Lý.
Một đôi giày bó đen xuất hiện trước mặt ta, ta ngước mắt lên thì thấy người tới chính là tứ ca Thụy Vương Lý Mộ Trác. Huynh ấy và thập muội là được Vân mỹ nhân không được sủng ái sinh ra, tính cách trầm tĩnh, đối xử với người khác đều rất ôn hoà lễ nghĩa, trong phủ chỉ có một vương phi là người Hán. Trong các huynh đệ ngoại trừ thất ca, ta thích huynh ấy nhất.
"Bát muội có tâm sự?"
Ta gật đầu hỏi: "Nếu có khác biệt lớn trong đánh giá cùng một người, muội nên tin vào điều gì đây?"
Tứ ca vén áo lên, ngồi xuống đất với ta, nói: "Có phải Bát muội nói tướng quân Phục Thắng không?"
"Làm sao Tứ ca biết?"
Lý Mộ Trác cười nói: "Ngày hôm đó Cửu đệ đang nói chuyện với ta, ta nhìn thấy góc áo của Bát muội ở bên gốc cây liễu."
Ta ngượng ngùng xoa đầu, tỏ ý không có ý định nghe bọn họ nói chuyện.
Tứ ca bắt chước hành động của ta, ném sỏi vào ao Thiên Lý, nói với ta: "Muốn đánh giá một người cứ tùy tâm là được. Bát muội, Tứ ca cá cược với muội, trong vòng một khắc Từ tướng nhất định sẽ đi đến đây, muội có tin không."
- -------
Chú thích:
(1) Tựu phiên - 就藩: Theo quy định thời Minh, hơn 10 tuổi thì các Hoàng tử đều thụ phong Thân vương, nhận Bảo ấn, sau đó qua một đoạn thời gian lại được phân ra các địa phương lớn như phủ, quận hoặc huyện để trấn thủ, không có chiếu lệnh thì không được quay về.
(Nguồn wikipedia)