Không Rời
Chương 10
Bởi bây giờ, lựa lời khéo léo một chút thì anh sẽ giúp tôi trả hết nợ.
Tôi cảm động muốn rơi nước mắt: "Thật sao? Mười triệu nhé..."
"Ồ, quên đi."
"..."
Anh ấy Văn Hi cười nhẹ, lấy ra tấm thẻ ngân hàng rồi tùy ý ném trên bàn.
Tôi sửng sốt một lúc. Anh ta nghiêm túc đấy à?
Hạ Văn Hi tiếp lời: "Tôi đã tìm được người giúp cho dì Lâm xem nhà. Nếu không chọn được, thì gia đình cô cứ ở ở lại khách sạn trong vài ngày tới."
Tôi: "?"
Trông thấy tôi bối rối, Hạ Văn Hi ho nhẹ, nhấn mạnh: "Dì Lâm đối xử quá tốt với tôi, tôi không nỡ để dì ấy đau khổ."
Hạ Văn Hi đã đẹp trai ngay từ bé, môi đỏ, răng trắng, đều tăm tắp, cái miệng nói lời ngọt ngào. Anh ta rất được lòng mẹ tôi.
Bà rất tốt với anh và coi anh ta như con ruột.
Niềm vui đến quá bất ngờ, tôi chẳng nghĩ được gì.
Khi tôi bất lực nhất, Hạ Văn Hi đã không xuất hiện lúc đó, nhưng hành động của anh ấy bây giờ chứng tỏ rằng anh ta không hề biết gì về những chuyện đó.
Sau khi biết được mọi chuyện, anh ta sẽ không bao giờ chịu để yên.
Tôi im lặng một lúc, thành thật nói: "Tôi không đủ tiền trả lại đâu."
Hạ Văn Hi nhướng mày: "Ai bắt cô trả lại?"
"Hơn nữa, có phải cô đã quên chuyện gì không?"
Tôi hơi bối rối: "Cái gì? Tôi đã quên gì?"
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Văn Hi quay mặt đi: "Là...cô, chúng ta..."
Tôi ngây ra: "Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta vậy?"
"...Chuyện đó xảy ra cách đây vài năm."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Năm năm trước."
"Đã xảy ra cái gì cách đây 5 năm vậy?"
"..."
Hạ Văn Hi đột nhiên quay mặt lại, giương đôi mắt sâu thẳm, nheo lại đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào tôi: "Chết tiệt, cô đã quên hết mọi thứ?"
Tôi càng thấy khó hiểu hơn: "Vậy anh nói đi, anh chỉ cần nói với tôi, chỉ có hai chúng ta, tôi còn có thể làm cái gì?"
Vẻ mặt Hạ Văn Hi trở nên phức tạp, xen chút tức giận, lỗ tai đỏ bừng.
"Thật ngốc."
Anh ta bỗng dưng vuốt tóc, đứng dậy đi về phòng đuổi người.
"Thu dọn hành lý và về khách sạn đi. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Tôi đi ngủ."
Tôi đứng dậy đuổi theo: "Anh giải thích rõ chuyện kia cho tôi được không?"
"Anh nói đi. Tôi thực sự rất tò mò."
Hạ Văn Hi đã vào phòng, thấy tôi đi theo, anh ta dừng lại, quay lại và nhìn tôi, khoanh tay trước ngực để chặn tôi lại.
"Tôi sẽ không nói gì cả. Đừng vào phòng tôi."
Tôi ngước nhìn anh: "*Kim ốc tàng kiều à? Hay anh sợ bẩn đến mức không cho tôi vào phòng à?"
*Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là nhà vàng cất giấu người đẹp, thành ngữ chỉ việc đại gia mua nhà riêng cho bồ nhí ở.
Hạ Văn Hi cụp mắt xuống, nhìn tôi chằm chằm trong giây lát rồi đưa tay đóng cửa lại: "Cô không được phép nếu tôi không đồng ý."
Tôi chống tay vào cửa: "Vậy nói cho tôi biết đi."
"...”
Sau một hồi giằng co, anh ta đột nhiên buông tay, trong khi tôi vẫn đang cố mở cửa.
Kết quả là tôi bị mất thăng bằng và bị ngã.
Hạ Văn Hi rên rỉ, đưa tay ra đỡ lấy tôi trong vô thức.
Anh ta vừa tắm xong, người tràn ngập mùi thơm, khiến tôi có chút choáng váng.
Tôi nhanh chóng đứng dậy. Tiếp xúc quá bất ngờ khiến tôi đột nhiên không dám nhìn anh ta nữa, nên tôi quay người bỏ đi.
"Anh không nói thì thôi. Thật ra, tôi cũng không muốn biết."
Má tôi nóng bừng.
Tiếng cười khúc khích của Hạ Văn Hi vang lên từ phía sau.
Người đang tức giận bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận