Không Rời
Chương 23
Nỗ lực của tôi đã có kết quả.
Cuộc thi thiết kế trang sức này rất hoành tráng. Độ phổ biến của các sản phẩm cũng rất đáng kinh ngạc.
Bộ trang sức tôi thiết kế mang đậm phong cách văn hóa Trung Hoa, tinh tế và đẹp mắt, nhiều chi tiết tôi đã nghiên cứu rất lâu và dành rất nhiều tâm huyết cho nó.
Tôi đã gia nhập công ty trang sức với dự định tích lũy một số kinh nghiệm, rồi thành lập một studio cá nhân.
Tại lễ trao giải, khi phát biểu nhận giải, tôi đã đeo chiếc nhẫn đính hôn mà một người đàn ông đã tặng tôi năm năm trước.
Tôi đưa tay ra khoe và cảm ơn người đã trao nhẫn cho mình.
Hạ Văn Hi, người được mời tham dự buổi lễ, đang ngồi dưới sân khấu.
Tôi mỉm cười rạng rỡ với anh.
Vẻ mặt Hạ Văn Hi có chút sửng sốt.
Sau buổi lễ, tôi nhấc váy đi về phía xe Hạ Văn Hi.
Anh liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đi, bảo tài xế lái xe đi.
Tôi ngồi cạnh nhìn anh ấy không chớp mắt.
Sau vài phút, Hạ Văn Hi không thể chịu đựng được nữa, thắc mắc: "Tại sao em cứ nhìn anh thế?"
"Vậy tại sao anh không nhìn em?"
Anh khựng lại nhưng vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ác ý nói: "Để anh yên."
Đôi tai đỏ ửng.
Tôi nhích người ngồi sát lại, rồi đưa tay ôm lấy mặt anh, xoay anh đối diện với tôi.
"Nhìn em này."
Hai mắt chạm nhau, tôi nháy mắt với anh ấy: "Thợ trang điểm cho em hôm nay rất nổi tiếng đấy."
Tôi mong đợi hỏi: “Đẹp không?”
Hà Văn Hi nhìn một lúc, rồi nhắm mắt lại như cam chịu, giọng điệu dịu dàng hơn:
"Chắc tim anh sẽ nổ tung mất..."
Tôi cười lớn: "Nhưng phải làm sao đây? Từ giờ trở đi anh phải nhìn khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên của em mỗi ngày."
"Làm quen đi dần đi, hôn phu của em."
Hạ Văn Hi đột nhiên mở mắt: "Em..."
"Anh bị sao thế? Vừa rồi không phải em vừa cảm ơn rất chân thành sao?"
"Anh có muốn tra lại câu "Tại sao vị hôn thê ngốc nghếch lại nhớ rằng mình đã đính hôn không?"
"..."
Chiếc xe dừng lại trước khi anh kịp trả lời. Tôi kéo anh ra khỏi xe.
Cánh cửa vừa đóng lại.
Tôi đẩy Hạ Văn Hi, lưng anh ấy bị ép vào cửa.
Anh có chút bối rối: " Em đang làm gì vậy?"
Kiễng chân lên, tôi ôm vai anh, khẽ hôn lên môi anh.
Môi và răng hòa vào nhau, quấn quýt không rời.
Hạ Văn Hi có chút choáng váng trong vài giây trước khi giành được thế chủ động.
Dần dần, chúng tôi càng dính nhau hơn. Tôi thở dốc, đưa tay đẩy anh ra, rên rỉ nhưng bị hôn sâu hơn.
Anh ta đưa tay ra sau ôm đầu tôi, không cho tôi lùi bước.
Bấy lâu nay, những cảm xúc bị đè nén cuối cùng cũng được giải tỏa.
Nhưng cuối cùng, Hạ Văn Hi đột nhiên bế tôi lên, đặt tôi lên ghế sofa.
Sau đó, anh bước vào phòng tắm một mình mà không nhìn lại.
Tôi ngồi trên ghế sofa, đầu óc có chút trống rỗng vì bị hôn, thở hổn hển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận