Không Rời
Chương 11
Mẹ tôi đang ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, đắt tiền, khoác chiếc khăn hàng hiệu, trông vẫn như một quý phu nhân ngày nào.
Bà lau nước mắt: "May mắn thay, đứa trẻ A Hi ở đây, nếu không..."
Nếu không chúng tôi sẽ thực sự buông xuôi, tiếp tục lam lũ để sống.
Tôi và Hạ Văn Hi đã luôn tranh cãi, không ưa nhau nhiều năm như vậy. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nếu có chuyện xảy ra, anh ta sẽ giúp tôi.
Gần như anh ta đã cứu mạng tôi.
Tôi thực sự rất biết ơn anh, thầm tự hứa rằng chỉ cần không phạm pháp, tôi sẽ tiến thực hiện bất cứ thứ gì nếu Hạ Văn Hi yêu cầu tôi.
Nhưng Hạ Văn Hi chắc chắn không cho phép tôi làm gì phạm pháp.
Anh ta đề nghị tôi làm trợ lý.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận