Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 39: Khi tôi cần em

Hứa Vi Thủy cực kỳ giỏi trong việc lột tả "cái chết" bằng ngôn ngữ ống kính.

Ông ta không bao giờ quay máu me hay mảnh cơ thể, một đàn chim, một cảnh hoàng hôn, một tiếng kêu ngột ngạt đã đủ để thay thế hình ảnh vừa trực tiếp vừa đánh mạnh vào thị giác.

Cả bộ phim Va phải đá ngầm không xoay quanh một ai cụ thể, góc nhìn của người ngoài cuộc nằm giữa xâm phạm và nhìn trộm lăng nhục tất cả nhân vật, cũng truyền tải đến từng người xem, kết thúc phim ngoại trừ rúng động còn có đôi chút sảng khoái không lành mạnh khó gọi thành tên. Trong trang viên, cuối cùng người thì chết người bị điên, không ai có được thứ mình muốn, mà biến cố này không xảy ra trong phút chốc, cũng như tên phim, nó giống con tàu lớn va phải đá ngầm, từ từ chìm vào lòng biển sâu không cách nào ngăn cản.

Đèn sáng, danh sách thành viên đoàn làm phim chạy hết, người xem ở hàng trước nhao nhao đứng dậy ra về.

Khương Hoán nhìn sang Dụ Hà bên cạnh, nhận ra cậu cũng đang nhìn mình.

Toàn bộ nội dung phim vừa vụt qua trước mắt, bỗng dưng Khương Hoán hơi xấu hổ, ngại hỏi Dụ Hà "em cảm thấy quay thế nào" hoặc hỏi cậu tình tiết nào ấn tượng nhất. Vì anh là diễn viên trong phim, rất nhiều chủ đề các cặp đôi xem xong có thể thoải mái bàn luận nhưng anh và Dụ Hà lại khó mở lời.

Đây cũng là trải nghiệm mới mẻ chưa từng có trong cuộc đời Khương Hoán, dẫu sao trước kia anh cũng không xem phim với người yêu cũ, lúc thì không có thời gian, lúc thì không cần thiết.

Trừ họ ra các khán giả khác đều đã rời phòng chiếu, dường như bấy giờ Dụ Hà mới hoàn hồn sau bước ngoặt bức bối và kinh hoàng ở nửa cuối phim.

Cậu tựa lưng vào ghế thở dài thườn thượt.

Khương Hoán tỏ vẻ lơ đãng hỏi cậu: "Cảm giác cũng tạm nhỉ?"

"Cảnh giày cao gót giẫm lên mặt ấy, từ điều chỉnh cảm xúc, ống kính đến phối nhạc đều đỉnh, Thái Tử Đồng diễn hay, anh cũng hay." Phân đoạn cao trào Lăng Tiêu quay lại trang viên nhận sai mà Dụ Hà nhắc đến chứa rất nhiều ẩn dụ, có thể làm mấy bài phân tích, nhưng Dụ Hà chỉ hỏi anh: "Lúc quay có đau không anh?"

"Đạo cụ thôi." Khương Hoán tránh nặng tìm nhẹ: "Đôi giày được xử lý đặc biệt rồi."

Dụ Hà gật đầu đã hiểu, thầm nghĩ tức là có đau.

Cậu đứng lên, muốn vờ như chỉ hỏi bừa để Khương Hoán không biết lòng mình đang dậy sóng, những chi tiết vụn vặt lặp đi lặp lại trong đầu khiến cậu không thể sắp xếp từ ngữ một cách chính xác, từ đó phản hồi cho anh.

"Đi không?" Cậu hỏi Khương Hoán.

Khương Hoán không phản đối, nắm tay cậu trước khi ra hẳn bên ngoài.

"Đừng lo, quay phim đều có biện pháp an toàn."

"Ý em không phải thế..." Dụ Hà nhỏ giọng phàn nàn: "Trông đau quá."

Khương Hoán nhìn vẻ xoắn xuýt của cậu: "Diễn viên là vậy, mỗi việc tận tâm với nghề cũng làm không xong thì nghỉ sớm đi."

Lợi dụng lối ra hẹp dài tối om, Khương Hoán nắm tay Dụ Hà một lúc lâu mới buông. Anh nói xong câu đó thì Dụ Hà không phản ứng gì, đến khi nhìn thấy ánh sáng Dụ Hà kéo nhẹ anh.

"Anh có thể đóng bộ phim xuất sắc nhường ấy, em rất tự hào về anh... Mặc dù có thể anh không cần em cảm thấy tự hào." Dụ Hà dừng lại ngẫm nghĩ một chốc, rút tay về ngẩng đầu nhìn Khương Hoán: "Nhưng em vẫn nghĩ các bộ phim sau này không chỉ cần dư luận tốt, doanh thu phòng vé cao, mà quan trọng hơn là anh phải thích."

Khương Hoán đứng ngược sáng không thấy rõ nét mặt, nhưng Dụ Hà biết chắc hẳn anh đã cười.

"Được."

*

Lúc này tiệc chúc mừng cũng sắp kết thúc, hai người vào một tiệm cà phê khuất rồi Khương Hoán nghe điện thoại. Trương Annie hỏi kế hoạch của anh, anh nói muốn xin nghỉ.

"Ít nhất tối nay cho tôi thư giãn cái, xem Va phải đá ngầm xong lòng tôi không thoải mái."

Hình như Trương Annie muốn phản bác "cậu có xem đâu", song sau cùng vẫn ngầm chấp nhận cái cớ vụng về của anh: "Cậu nhớ nhắn tin cho đạo diễn Nghê, chắc ngày mai quay phim bình thường, vẫn 5 giờ rưỡi, tôi dặn tài xế đúng giờ tới đón cậu ở bãi đỗ xe khách sạn."

"Vâng."

"Còn một việc này." Bên Trương Annie quá ồn nên rất nhiều chữ bị nuốt mất: "Sáng sớm mai tôi phải bay đi Tinh Đảo, về công ty họp. Tiện thể sẽ đi thăm mẹ cậu, nghe nói dạo này tình trạng bà ấy không tốt lắm, gọi điện cho trợ lý của tôi đòi gặp cậu suốt, tôi phải xác nhận có chuyện gì trước đã."

Nghe thấy tên Khương Khải Đình, Khương Hoán đang lơ đãng khuấy latte chợt khựng lại, lát sau mới bật ra một tiếng "ừm" uể oải.

"Cần tôi mang gì cho không?" Phản ứng của anh làm Trương Annie thấy bất an.

Giọng Khương Hoán vẫn như thường: "Không cần."

Trương Annie ngập ngừng giây lát rồi cứ thế cúp điện thoại.

Thật ra anh biết vì sao dạo này tình trạng Khương Khải Đình không tốt, Hứa Vi Thủy đã báo cho bà tin tức hai người rạn nứt quan hệ, sẽ không tiếp tục hợp tác và tuyên bố chấm dứt hợp đồng.

Là người hưởng lợi thực tế lớn nhất trong mối quan hệ này, Khương Khải Đình hiện đang không đi làm, không quá quan tâm tình hình kinh tế của Khương Hoán, chỉ là có nhà có xe, được ra vào cửa hàng đồ xa xỉ và nhà hàng cao cấp nên dĩ nhiên lúc này không khác gì trời sập. Bà ấy đã thử liên lạc với Khương Hoán, nhưng do Khương Hoán phớt lờ nên mới gọi điện cho trợ lý của Trương Annie, không gì ngoài việc muốn nói chuyện trực tiếp với anh.

Song Khương Hoán không muốn, anh cảm thấy mình đã cho Khương Khải Đình tất cả những gì có thể, dù rằng ơn cứu mạng và tình cảm nuôi nấng dạy dỗ không thể đong đo bằng tiền. Khương Khải Đình sống sung sướng mười năm, chí ít anh sẽ không hổ thẹn vì quyết định này.

Có điều không biết sắp tới bà ấy lại muốn làm gì, Khương Hoán cụp mắt, tinh thần rệu rã theo bọt sữa dần tan trên trong cốc latte.

"Khương Hoán." Dụ Hà gọi anh. Cậu ngồi cạnh anh, nãy giờ vẫn luôn nghe anh gọi điện.

Anh quay sang: "Ơi?"

Dụ Hà ngại ngùng mở lời, má hiện ráng đỏ đáng ngờ: "À, hôm nay em đến rạp chiếu phim khá sớm, thật ra... Em nhìn thấy anh với Cốc Phi Vũ nói chuyện ngoài ban công."

Giọng điệu đầy vô tội, mỗi lần Khương Hoán vừa nghe vừa chìm vào hoang mang thì lại không để ý Dụ Hà luôn đề cập đến những chủ đề nhạy cảm.

"Hửm?"

"Em rất hâm mộ cậu ấy, vì cậu ấy có chủ đề chung với anh." Nói tới đây, Dụ Hà đánh mắt sang chỗ khác rồi lại kiên định nhìn về anh: "Có khi nào anh với em không có nhiều chuyện để nói không?"

"Còn tưởng em muốn chất vấn tôi có phải định tạo ít scandal không cơ." Khương Hoán đáp, tự mình cũng buồn cười: "Xin lỗi em, mấy ngày nay đầu óc tôi không tỉnh táo lắm."

"Không không, dù tạo scandal thì em cũng thấy bình thường, em hiểu mà."

Khương Hoán nhéo mũi cậu: "Tốt nhất em đừng hiểu."

Cho Dụ Hà cảm giác an toàn xong anh mới thong thả trả lời câu hỏi bất an của cậu: "Tôi với Cốc Phi Vũ không có nhiều chủ đề chung như em nghĩ. Không phải cứ ở trong một ngành thì có nhiều chuyện để nói, công việc mà thôi, quay phim xong quan hệ tốt thì làm bạn, không tốt thì không gặp."

"Ầy, em tưởng..."

"Khi nào đi làm em khắc biết, nhưng không biết cũng rất tốt." Khương Hoán lộ vẻ hơi mệt mỏi, sau đó lại điềm nhiên như không: "Chủ đề chung rất quan trọng giữa người yêu với nhau."

Dù Hà "à" rồi ngả lên người Khương Hoán, tóc mới cắt ngắn đâm vào da cổ nhẵn nhụi, hơi ngưa ngứa.

Xung quanh mỗi bàn trong tiệm cà phê đều được ngăn bằng rèm màu nâu hạt lanh, có cái che chắn nên cậu chủ động lại gần, Khương Hoán ôm lưng cậu trượt tay xuống eo.

"Nhưng con người tôi không có duyên với đồng nghiệp." Khương Hoán đùa nhạt, nhanh chóng nghiêm mặt: "Đối với tôi quan trọng hơn cả là em ở đây, khi tôi cần em thì em xuất hiện."

Dụ Hà: "Anh lại dỗ em đấy."

Khương Hoán vỗ vai cậu, không nói gì nhưng Dụ Hà biết không phải anh ngầm thừa nhận, mà là dùng hành động bày tỏ "như này cũng rất tốt". Hẹn hò có khuôn mẫu song tình cảm sâu đậm thì không, Dụ Hà móc ngón tay anh, từ khi vào thu, lòng bàn tay Khương Hoán lành lạnh như thể bất cứ lúc nào cũng cần người nắm.

Anh cụp mắt nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, cơ thể mất hết sức lực lún xuống sô pha, âu yếm dựa sát Dụ Hà.

"Phim rất hay." Dụ Hà cất giọng khe khẽ: "Anh vất vả rồi."

*

Khi Va phải đá ngầm công chiếu tại thành phố thứ năm, một trang web đánh giá phim đã chấm 8.9 điểm.

Mạch phim rõ ràng, quan hệ giữa các nhân vật tương đối đơn giản nhưng tình cảm vô cùng mãnh liệt, để lại nhiều không gian tưởng tượng. Nhạc nền và lời thoại cũng liên kết chặt chẽ, đây quả thật là tác phẩm được chế tác tốt.

Các nhà phê bình điện ảnh cũng như blogger phim không tiếc lời khen ngợi, phân tích từ ẩn dụ trong cốt truyện đến tính cách nhân vật, động cơ sự việc, lời thoại, ống kính, thậm chí là cả cách đặt đạo cụ. Vì lý do không phải thành phố nào cũng xem được, có một blogger đặc biệt theo chân tất cả buổi roadshow chỉ để xác nhận một vài cảnh có giống trí nhớ hay không.

Nếu phản hồi nồng nhiệt trong giới mê phim nghệ thuật vẫn nằm trong dự tính, thì bình luận ngắn của khán giả bình thường lại khiến đoàn phim quá bất ngờ.

Không có các bình luận "không hiểu" hay "quá tối nghĩa" mà lại là hiện tại ngày càng xốc nổi, trắng đen rõ ràng, ý kiến phê phán cũng chiếm một phần rất nhỏ, không vội vàng gắn mác cho nhân vật hoặc phân tích tình tiết bằng quan hệ đường thẳng đơn giản. Trong bình luận, hầu hết mọi người chỉ bày tỏ trải nghiệm xem phim của mình.

"Làm trái đạo đức một cách bị động, thế nên cũng tự nhiên trở thành vật hy sinh cho mặt tối. Có lẽ chỉ khi đứng trên bờ vực, người ta mới phát hiện đường tắt mình đã đi chẳng qua là một vực sâu khác."

"Xem xong rất xúc động, hơi hơi cảm thấy ý nghĩa đạo diễn muốn truyền đạt rất sâu sắc, nhưng lời lẽ lại dễ hiểu: Rốt cuộc chúng ta cũng đặt chân vào cuộc sống trong mơ xa hoa trụy lạc, nhưng cuối cùng đều là rỗng tuếch. Con người ta sẽ không bao giờ đạt được thứ ngang bằng với những gì đã đánh đổi, cuộc sống luôn là đánh mất, hiến tế tình cảm thì mãi mãi chẳng có được."

"Cuối cùng khát khao đối với dục vọng ép tất cả phát điên, vẫn là sở thích quen thuộc của Hứa Vi Thủy."

...

Khi roadshow bước vào giai đoạn cuối, đánh giá về phim càng ngày càng tốt.

Tuy vẫn lỗ nhưng cũng vượt xa ước tính doanh thu phòng vé của phía đầu tư. Ban đầu mỗi suất chiếu chỉ bán được rất ít vé, đến nay gần như đã có thể bán hết ⅔.

Cuộc thảo luận bắt đầu xuất hiện ý kiến trái chiều, chủ đề "Lăng Tiêu có nên dây dưa với cả mẹ lẫn con không" lên hot search hai lần, hai phe thay phiên tranh luận vô cùng hấp dẫn, càng giúp bộ phim nổi tiếng hơn.

Nhà sản xuất hỏi bộ phận liên quan liệu có thể chỉnh sửa một bản khác gửi đi xét duyệt, sửa những cảnh trần trụi và lời thoại quá khích, đồng thời gắn mác C18, lần này không bị từ chối thẳng.

Va phải đá ngầm có hy vọng trở thành Cái chết chim sơn ca thứ hai nhưng số buổi roadshow không tăng, diễn viên chính Khương Hoán cũng không tiếp tục tham gia các buổi roadshow ở xa Đông Hà.

Tất nhiên hành vi này khiến một số người tức giận chửi anh không yêu nghề, song hầu hết đều tỏ ý không sao cả.

Thu đến, Đông Hà đón chào mùa đẹp nhất trong năm.

Khắp thành phố bạt ngàn ngô đồng, bầu trời trong xanh, Nghê Gia Đình nể tình Khương Hoán toàn quay đêm vất vả, đặc cách cho nghỉ một ngày. Trong thời gian quay phim ngày nghỉ của Khương Hoán rất quý giá, liên lạc với Dụ Hà rồi tới nhà cậu.

Đêm luôn đồng điệu và tươi đẹp, đáng tiếc hôm sau không thể trôi qua như anh mong muốn.

Bởi vì Dụ Hà phải đi học.

Sau khi kết thúc thời hạn công bố tư cách miễn thi, Dụ Hà thuận lợi nhận được thông báo trúng tuyển thạc sĩ của Viện Kiến trúc Đại học Đông Hà, tiếp đó Kiều Tiểu Điệp mời cậu gia nhập nhóm nhỏ nghiên cứu mình thành lập, cùng thực hiện đề tài liên quan đến nhà ở thời nhà Minh và nhà Thanh vừa mới đăng ký. Thế là ngoài lên lớp, làm đồ án tốt nghiệp, làm thêm và chăm bố, Dụ Hà lại có thêm một việc.

"Mấy giờ họp nhóm xong?" Khương Hoán ôm Dụ Hà từ phía sau, áp má lên mái tóc rối bù của cậu.

Dụ Hà đang đánh răng miệng đầy bọt, nghe anh hỏi thì vội vàng súc miệng: "Chắc 11 giờ."

"Chiều thì sao?"

"Kế hoạch ban đầu là đi thư viện tra tài liệu." Nói đoạn Dụ Hà đổi kế hoạch: "Họp nhóm xong em đi ăn, trưa lên thư viện mượn mấy quyển sách."

Khương Hoán nghe xong rất hài lòng, hôn khóe môi vẫn thơm mùi bạc hà của cậu.

Anh khoác bừa áo tiễn Dụ Hà đi, đến cổng chung cư mua một bát vằn thắn mang về. Đúng lúc xe buýt của Dụ Hà cũng đến, trong ánh nắng ban mai tươi đẹp, Khương Hoán giúp Dụ Hà vuốt lại nhúm tóc vểnh lên.

"Tôi ở nhà đợi em."

Mấy chữ đơn giản làm Dụ Hà ngập tràn áy náy, ngón tay miết quai cặp.

"Em sẽ cố xong sớm."

Sau khi xoay người lên xe, Dụ Hà không ngồi ngay mà khom lưng nhìn Khương Hoán qua cửa sổ xe, ra hiệu anh về chung cư trước đi. Nhưng Khương Hoán vẫn lơ đễnh đứng im vê vạt áo nhăn nhúm, đến tận khi chiếc xe khuất tầm nhìn.

Anh cúi đầu bấm điện thoại, mắt liếc một gốc ngô đồng cách tầm ba, bốn mươi mét.

Lá rụng nhiều, có một chạc cây đã trơ trụi. Anh nhìn chằm chằm chỗ đó rất lâu.

Trên đường về, Khương Hoán gọi điện cho Trương Annie: "Có người chụp lén tôi, ở chung cư Lạc Hồng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận