Ngày Mai Mưa Tạnh
Chương 51: Đời người giữa khoảng đất trời
Hôm sau Dụ Hà bị tiếng gõ cửa nhịp nhàng đánh thức, cậu hốt hoảng bật dậy, trước khi mở cửa còn mong đợi khó tả: Có khi nào là Khương Hoán không?
Cửa chống trộm cũ mở ra kêu "cọt kẹt", Viên Kim và Bồ Tử Liễu xách đồ ăn sáng đứng ngoài cửa, tiếng trò chuyện dừng lại một thoáng.
Bồ Tử Liễu trông thấy cậu thì buột miệng "cuống chết chị mất thôi", hỏi tội cậu: "Dụ Hà, sao hôm qua em không trả lời tin nhắn chị cũng không nghe điện thoại của cậu ấy? Chị tưởng xảy ra chuyện gì, ai ngờ Viên Kim gọi cho chị trước... Ơ Viên Kim, sao cậu có số tôi!?"
Cô vừa đánh trống lảng vừa sợ Dụ Hà không cho hai người vào, nhanh nhảu lách qua Dụ Hà đặt bữa sáng lên tủ cạnh cửa, vừa khéo che hoa ngọc lan trong khung tranh.
"Xin bạn ở câu lạc bộ, trước em từng nghe Dụ Hà nhắc tên chị." Viên Kim bèn đáp.
Hai người đến thay phiên làm nhạt đi nắng mai, nỗi bất an và buồn thương đêm hôm trước cũng tạm gác lại trong giờ phút này.
Tất nhiên không thể nào vô duyên vô cớ mang đồ ăn sáng cho mình, Dụ Hà đoán nhất định Viên Kim nhìn thấy hot search nên lo cho cậu, nhưng hỏi thăm như thế xong, Bồ Tử Liễu vốn dĩ không nắm rõ đầu cua tai nheo có lẽ cũng biết rồi.
Tuy nhiên hiện tại ai biết, ai không biết thì có liên quan gì?
Cậu không xem kỹ video với ảnh trong bài, nhưng giống như bạn bè chỉ dựa vào bóng lưng mơ hồ trên ảnh đã có thể nhận ra là mình, bằng chứng không thể chối cãi, đến lượt Dụ Hà tiếp tục phủ nhận và chống đối hay sao?
Đồ ăn sáng mua ở một tiệm gần chung cư, Dụ Hà đã ăn từ bé đến lớn, ngập ngừng nói "cảm ơn".
Viên Kim kêu cậu mau ăn đi, chắc chắn tối qua cũng nhịn đói.
Bồ Tử Liễu phụ họa: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Dụ Hà, em nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Mấy hôm nữa họp nhóm, nếu cô thấy em tiều tụy như hôm nay thì thể nào cũng lo!"
Hai chữ "họp nhóm" gõ vào tim Dụ Hà, cậu bưng bát, bỗng dưng không muốn ăn.
"Để em xin cô cho nghỉ."
Bồ Tử Liễu nhận ra mình sơ ý lỡ lời, vội vàng ngậm miệng nhìn Viên Kim.
Từ khi vào nhà trông thấy Dụ Hà hồn vía lên mây, mặt mày đưa đám, Viên Kim hiểu ngay họ muốn giấu Dụ Hà là không thể nào, mà hiện giờ, nếu lại giả câm giả điếc thì chỉ tổ khiến cuộc sống của Dụ Hà ở trường trở nên khó khăn hơn. Viên Kim không thể xen vào chuyện tình cảm của Dụ Hà, nhưng là bạn bè, hắn cảm thấy mình buộc phải lên tiếng.
"Đàn chị không hiểu rõ tình hình, chị đừng suy nghĩ nhiều." Viên Kim trấn an Bồ Tử Liễu, nhìn Dụ Hà vẫn thẫn thờ thì biết chỉ đành cho một liều thuốc mạnh, hắn thở dài.
"Dụ Hà."
Nghe thấy tên mình, Dụ Hà bình tĩnh nhìn Viên Kim: "Tôi biết anh muốn nói gì, bây giờ mọi người đều đang bàn tán người trong bài viết về Khương Hoán có phải tôi không, đúng không?"
Viên Kim không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Nói gì chối tai có đủ, bạn cùng phòng tốt của em chỉ sợ thế giới yên bình, còn cố tình gửi vào nhóm lớp, có thế đàn chị mới biết em với Khương Hoán đang trong mối quan hệ đó. Thằng chó Từ Nhuệ Thanh, về sau anh phải nghĩ cách xử nó, nhưng việc cấp bách là em nghĩ thế nào?"
"Đã như này rồi còn có thể nghĩ thế nào." Dụ Hà khuấy sữa đậu còn non nửa: "Sự thật là thế."
"Anh ta liên lạc với em chưa?"
Dụ Hà: "Tôi xóa số anh ấy rồi."
Viên Kim nhăn mặt, toan hỏi nguyên nhân thì Dụ Hà giành lời trước: "Mang lại rắc rối cho anh ấy là một mặt, anh ấy muốn trả lời ra sao, đằng nào tôi cũng không tác động được, mau mau phủi sạch quan hệ cho rồi. Nếu sau này có người hỏi tôi, tôi cũng sẽ nói đều là truyền thông thêu dệt gây chú ý, hoàn toàn không có chuyện đấy."
"Nếu người ta không tin thì sao?"
"Viên Kim, tôi không thể điều khiển quan điểm của từng người."
Sau lần thất tình đơn phương đầy đau đớn, tuy cực kỳ yếu đuối nhưng Dụ Hà không buồn như tưởng tượng. Cậu cấp tốc điều chỉnh cảm xúc, cậu có thể kìm lòng, khi bước chân ra ngoài, cậu sẽ đường hoàng xem nhẹ mọi lời đồn đại.
Suy cho cùng cậu và Khương Hoán đã chấm dứt, bất cứ người hoặc sự việc nào gây tổn thương đến cậu, cậu đều có thể xóa và loại bỏ.
Lúc này cậu lại trở nên thấu tình đạt lý làm Bồ Tử Liễu ngơ ngác, tâm trạng phức tạp khó lòng diễn tả. Trong trí nhớ của cô, thật sự Dụ Hà luôn là người hờ hững, hiền lành và bình tĩnh, nhưng cô cảm thấy Dụ Hà hôm nay dường như chỉ còn cái vỏ rỗng, linh hồn mạnh mẽ đã bị rút khỏi thể xác trong phút chốc, bây giờ cậu chỉ đang gắng gượng.
"Tiểu Du, sao em phải xóa liên lạc?" Bồ Tử Liễu hỏi: "Khương Hoán tìm em thì làm sao?"
Dụ Hà hạ quyết tâm: "Không cho anh ấy tìm em."
Bồ Tử Liễu xoa tóc cậu, hơi muốn mắng cậu ngốc, nhưng nhìn đôi mắt sưng đỏ vằn vện tia máu có vẻ là khóc hoặc mất ngủ, cô lại mủi lòng không sao nặng lời được.
"Chị ở đây với em." Bồ Tử Liễu nói: "Chị với Viên Kim cùng ở đây."
Dụ Hà bất lực lau mặt.
Lần này không có nước mắt, lòng cậu chua xót khổ sở như đang đổ mưa.
*
Bồ Tử Liễu còn mua thức ăn, cô cảm thấy chắc chắn Dụ Hà không muốn ra ngoài, vậy thì họ sẽ nấu ăn ở nhà Dụ Hà.
Đàn chị không giỏi bếp núc, cắt nguyên liệu suýt đứt tay. Viên Kim đứng xem sợ hết hồn, thật tình không nhìn nổi phải sang nhận việc, xua cô đi chơi cờ caro với Dụ Hà.
Tập trung tinh thần, không nghĩ vẩn vơ thì hiện tại Dụ Hà vẫn xử trò này ngon lành. Cậu thắng Bồ Tử Liễu liền ba ván, đàn chị la hét om sòm đòi đổi sang cờ nhảy.
Đúng lúc có người gõ nhẹ lên cửa ba cái, tràn đầy lưỡng lự và bất an.
"Đù má." Bồ Tử Liễu đứng dậy: "Em ngồi đấy."
Cô lo cánh phóng viên hay tin hoặc đơn vị truyền thông không có giới hạn mò tới nhà, thầm nghĩ lát nữa mở cửa, nếu thấy máy quay thì sẽ nói "tìm nhầm người rồi" xong đóng cửa luôn.
Tuy nhiên khi mở hé cửa trông thấy bóng dáng đứng bên ngoài, Bồ Tử Liễu tức khắc ngớ người.
Đó là một người phụ nữ trung niên gầy nhỏ, tóc đen dài, tóc mai điểm bạc, mặc áo măng tô màu nâu nhạt rất lịch sự, bồn chồn xoắn quai túi làm ngón tay hằn vết đỏ.
"Cô là...?"
Người phụ nữ cũng kinh ngạc khi thấy Bồ Tử Liễu, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Cho hỏi Dụ Hà có nhà không?"
Bồ Tử Liễu hạ tay xuống, xoay người nhìn phòng khách. Cô không quen người phụ nữ trước mặt, song cô cảm nhận được người này có quan hệ thân thiết với Dụ Hà, càng không phải người kéo đến ké fame vào thời điểm này.
"Dụ Hà, em ra tí không?" Bồ Tử Liễu hỏi.
Dụ Hà không nhúc nhích, mắt vẫn nhìn ván cờ sắp tới hồi kết: "Để bà ấy vào nói chuyện đi chị, đấy là mẹ em."
Mạnh Nghiên mỉm cười dè dặt nghe câu "cháu chào cô", hơi mất tự nhiên ngồi trên sô pha cách xa Dụ Hà nhất, thận trọng liếc vội xung quanh. Căn nhà không thay đổi nhiều nhưng có thêm kha khá món đồ cô chưa từng nhìn thấy, lấy lại phần nào không khí gia đình hoà thuận vui vẻ thuở ban sơ. Thanh niên trong bếp sáng sủa đẹp trai, cô gái trước mặt cũng lanh lợi đáng yêu, chỉ có Dụ Hà dửng dưng không nhìn cô.
"Dụ Hà." Mạnh Nghiên gọi cậu, không bất ngờ khi cậu không đáp, cô bèn nói tiếp như thể độc thoại: "Mẹ đọc tin rồi, video đấy... Ai quay vậy con?"
Dụ Hà lặng thinh, nhưng Bồ Tử Liễu nghe xong tưởng Mạnh Nghiên chỉ đang quan tâm, thế là tiếp lời: "Xì, đám truyền thông bất lương đấy ạ! Ngu đần, không biết sao lại chạy đến trường bọn cháu..."
"Chị ơi!" Viên Kim thò đầu ra khỏi bếp: "Có cái túi em không mở được, chị vào giúp em với?"
Bồ Tử Liễu không nghi ngờ gì, trả lời "đây đây" rồi đứng lên đi vào bếp.
Sau đó Viên Kim kéo kín cửa, để Dụ Hà và Mạnh Nghiên ở riêng trong phòng khách.
Đồng hồ treo tường vẫn là chiếc ngày xưa, kim giây quay phát ra tiếng "tích tắc", thời gian trôi đi trong âm thanh ấy như có dấu chân chân thật.
Dụ Hà lặng lẽ nghe một chốc rồi hỏi: "Mẹ đến đây làm gì?"
"Mẹ muốn... Mẹ tới thăm con." Mạnh Nghiên rối rít thanh minh như chỉ sợ cậu nghĩ nhiều: "Mẹ không cho dì con biết, chị ấy không quan tâm mấy chuyện này đâu... Dụ Hà, mẹ tái hôn rồi."
"Vâng." Dụ Hà trả lời lạnh nhạt, song không nói câu nào độc địa.
Mẹ nôn nóng ly hôn để tái hôn không phải sao? Dụ Hà nghĩ, chẳng hề cảm thấy mừng cho Mạnh Nghiên.
Mạnh Nghiên không uống nổi nước, đành bối rối nhẫn nhịn: "Dụ Hà, mẹ... Sáng nay mẹ thấy tin tức, Khương Hoán với con..." Sau một lúc lâu im lặng, cô nhìn Dụ Hà như đã hạ quyết tâm: "Cục cưng, mẹ có lỗi với con, nhưng lần này thật sự không phải mẹ!"
Bên tai nổ đùng đoàng không kém tiếng sấm đêm xuân tiết Kinh Trập, Dụ Hà gần như vỡ lẽ ngay lập tức, cả người sững sờ.
"Mẹ có ý gì?" Môi Dụ Hà run run: "Mẹ từng chụp ảnh con với Khương Hoán?"
Mạnh Nghiên không đáp, nhưng Dụ Hà đã biết mẹ đang thừa nhận.
"Sao mẹ có thể như thế!" Cậu đứng bật dậy.
Chưa dứt lời đã thấy mắt cậu đỏ hoe, vẻ mặt Mạnh Nghiên như bị ăn một cái tát, luôn miệng xin lỗi, nghẹn ngào nói mình trong sạch, lần này thật sự không phải cô: "Cục cưng ơi con đừng như thế, mẹ chỉ chụp một lần thật mà con! Lúc ấy Vương Khánh Nhân với dì con đều bảo làm một lần là được, họ chỉ muốn tiền. Về sau họ cũng nhận được tiền... Khương Hoán biết! Chắc chắn Khương Hoán biết! Mẹ chỉ, mẹ nghĩ cậu ta thật lòng yêu con, thế nên dì con khuyên thế nào mẹ cũng không chụp nữa!"
Cô thề thốt, khóc không thành tiếng, hai tay bưng mặt làm cái túi luôn nắm chặt rơi xuống đất.
Thời trẻ Mạnh Nghiên rất đẹp, bây giờ cũng vẫn vô cùng thanh tú, khóc nức nở nhìn mà xót lòng. Dụ Hà nhớ mình chỉ từng thấy mẹ khóc hai lần, lần trước là sau khi bố gặp tai nạn, Mạnh Nghiên đến đồn công an nghe nói gia đình kia không định bồi thường, công an bất đắc dĩ đứng ra hoà giải, mẹ không biết làm sao tức thì không kìm được.
Lần sau là hiện giờ, Dụ Hà nhìn xuống mẹ từ trên cao, bả vai gầy gò lọt thỏm trong áo măng tô đang run rẩy không ngừng, gào khóc tuyệt vọng đau xé lòng.
"Cục cưng, mẹ có lỗi với con, nhưng mà... Nhưng mà mẹ chưa từng, chưa từng muốn hại con hay ảnh hưởng đến con... Khi đó mẹ cũng tưởng Khương Hoán sẽ không đoái hoài, chị bắt mẹ làm việc đấy..."
Cô một mực xin lỗi, nói năng lộn xộn, Dụ Hà dần chắp vá được chuyện mà Mạnh Nghiên và Khương Hoán giấu mình từ những câu chữ không đầu không đuôi của cô.
Mùa đông năm ngoái, Mạnh Nghiên chụp ảnh hai đứa cậu cử chỉ thân mật ở cổng chung cư, đưa cho chị gái Mạnh Nhiêu và chồng hai Vương Khánh Nhân. Vương Khánh Nhân dò la được Khương Hoán đang quay Bến đò Ngân Hà tại địa phương, bèn ôm tâm lý vòi tiền cầm đến khách sạn, ban đầu không nghĩ sẽ có kết quả sớm, nào ngờ chưa đầy ba ngày tài khoản của Vương Khánh Nhân đã nhận được hai trăm nghìn tệ, nội dung chuyển khoản là "tiền thăm hỏi", chủ tài khoản họ Trương.
Vương Khánh Nhân là người làm ăn, thông thạo mấy quy tắc sử dụng tài khoản, biết ý bên kia là dàn xếp cho xong chuyện, thành thử không muốn báo công an mà ôm tiền ngay.
Mạnh Nhiêu nếm được lợi lộc, nhiều lần đòi Mạnh Nghiên đi chụp thêm nhưng Mạnh Nghiên không chịu, dì ta mới tự đi chụp một lần. Kết quả Mạnh Nhiêu gặp paparazzi, đối phương còn hỏi thăm rất nhiều chuyện về Dụ Hà từ Mạnh Nhiêu, Mạnh Nhiêu có tiền, cảm thấy dù sao cũng ly hôn rồi không mắc mớ gì đến nhà họ Mạnh, đương nhiên im re không kể.
"... Mẹ thật sự không biết họ lại theo dõi con lâu thế, thật mà, nếu không kiểu gì mẹ cũng can chị ấy!" Mạnh Nghiên khóc mắt sưng húp.
Dụ Hà lạnh nhạt nhìn tất cả chuyện này, không mảy may buồn bã vì bị mẹ đâm sau lưng hay làm hại.
Bất kể Mạnh Nghiên có cố tình hay không, có từng ngăn cản hay không thì mọi chuyện đều đã xảy ra, hoàn toàn không thay đổi theo mong muốn của mẹ. Mà một người hơn bốn mươi tuổi là mẹ lại phủi sạch quan hệ, một chữ Dụ Hà cũng không tin.
"Mẹ, đủ rồi, mẹ lúc nào cũng thế này."
Tiếng khóc bị bấm nút tạm dừng, Mạnh Nghiên thút thít rút bừa mấy tờ khăn giấy lau mắt mũi.
Dụ Hà đã chán ngấy, cậu hỏi mẹ: "Mẹ muốn thế nào? Xin lỗi xong rồi thì mẹ có thể đi, con không muốn nhìn thấy mẹ."
Mạnh Nghiên thình lình túm lấy cọng rơm cứu mạng, kéo tay Dụ Hà xách cái túi kia lên: "Dụ Hà, mẹ đưa tiền cho con, đưa hết cho con! Hai trăm nghìn tệ này hôm nay mẹ mới rút, tiền mặt, Vương Khánh Nhân không phát hiện ra đâu. Việc làm ăn của ông ta quay vòng vốn được rồi, trong thời gian ngắn sẽ không để ý chút ít này, con cầm lấy, con cầm lấy..."
"Đừng làm phiền con nữa!" Dụ Hà hét lên hất tay mẹ ra. Cậu lùi lại, thái dương nổi gân xanh.
Mạnh Nghiên xách hai trăm nghìn tệ đứng đực tại chỗ.
"Mẹ chỉ, mẹ muốn con chuyển lời cho Khương Hoán... Mẹ không cần tiền của cậu ấy, video không phải mẹ quay, ảnh đã xoá sạch từ lâu rồi, mẹ... Mẹ không hại hai đứa, con giải thích với cậu ấy, được không con?"
Đến cuối cùng cô còn nặn ra một nụ cười lấy lòng, khuôn mặt gần như méo mó.
Trong ký ức mẹ luôn dịu dàng, nhát gan nhưng xinh đẹp tốt bụng, Dụ Hà vừa nghi hoặc vừa thất vọng nhìn vào mẹ, không biết từ khi nào mẹ lại xấu xí thế này.
"Mẹ biến đi." Dụ Hà nói nhẹ bẫng, nhìn thẳng ánh mắt kinh hoàng của mẹ: "Không thì mẹ còn muốn làm sao? Ép con chết đã đủ chưa?"
Mạnh Nghiên ngây ngốc nhìn Dụ Hà, môi mấp máy nhưng không thốt nổi nửa chữ.
Sự im lặng bao trùm căn nhà kết thúc bằng tiếng kim loại có phần chói tai khi đóng cửa, Viên Kim và Bồ Tử Liễu vừa thất thố đi ra khỏi bếp, trông thấy phòng khách bừa bộn, Dụ Hà đứng đấy vứt mấy tờ khăn giấy đã dùng lau nước mắt.
Hai cọc tiền nằm chỏng chơ trên đất được buộc chắc chắn, khiến chúng hệt như hai cục sắt cắt đứt máu mủ ruột rà.
"Dụ Hà?" Viên Kim hỏi cậu: "Vừa nãy không sao chứ?"
"Hử?" Nét mặt Dụ Hà lại rất nhẹ nhõm, cậu bước qua cái túi: "Lòng tôi dễ chịu hơn nhiều rồi."
Cậu ngạc nhiên vì sau khi đã vứt bỏ mình, Mạnh Nghiên còn vứt bỏ cả khả năng phán đoán và chọn lọc đúng sai cơ bản nhất, không hiểu rốt cuộc sự ngây thơ không hợp lứa tuổi của mẹ là giả vờ hay thật lòng. Nhưng tỉnh táo lại, điều cậu không ngờ tới nhất vẫn là chữ "chết" ban nãy mình nói ra một cách hết sức bình tĩnh.
Giống như nôn ra một cục máu tụ, từ đây cậu thật sự không sợ gì nữa.
Từ ngày ấy Dụ Hà không còn gặp Mạnh Nghiên.