Thích Anh Một Chút
Chương 25
Thông báo trước kia thường không nhiều lắm, nhưng hôm nay, cô vừa mở di động ra, mấy trăm thông báo liền ùn ùn kéo đến, có điện thoại và tin nhắn của người đại diện, tin nhắn của bạn bè trong giới và của một vài phóng viên truyền thông, còn có người theo dõi trên mạng tag vào, một loạt từ trên xuống, dồn lại một đống trên màn hình di động.
Nam Âm bị dọa, vội vàng ấn mở từng cái một.
Cô đã có kinh nghiệm rồi, thông báo oanh tạc như vậy, vẫn là lần trước cô bị fan của Giang Kinh Tá bôi đen trên mạng, người đại diện gửi tới biện pháp ứng phó cùng với những lời an ủi của bạn bè trong giới, lúc này sợ rằng cũng không phải bởi vì xảy ra chuyện gì lớn, vì sau khi Nam Âm mở di động ra, cái đầu tiên kiểm tra đó chính là hotsearch.
Có đôi khi, hotsearch có thể rút gọn một vài chuyện cho cô biết một cách rõ ràng.
Khi nhìn thấy tên của mình và Giang Kinh Tá được đặt cạnh nhau, Nam Âm sửng sốt, càng đừng nói đến việc “Giang Kinh Tá nhấn like” “Truyện về vợ chồng Giang Nam mà fan cp viết” cùng một vài đề tài, Nam Âm không hiểu gì cả.
Cô cũng có biết về truyện mà fan cp tự bịa, nhưng phần lớn đều được truyền trong giới fan, nhưng giờ ngang nhiên nằm trong top 3 của hotsearch như thế, Nam Âm vẫn là lần đầu tiên thấy.
Trong vài phút, Nam Âm xem lướt qua đại khái chuyện xảy ra, tâm tình có chút phức tạp.
Tâm lý của một vài fan của Giang Kinh Tá cô đại khái có thể hiểu, đơn giản là vì Giang Kinh Tá còn trẻ, lại đẹp trai, nên không thể chấp nhận được việc nhanh như vậy anh đã hẹn hò yêu đương, nhưng Giang Kinh Tá nhấn like bài đăng Weibo của cô, còn có hành động nhấn like truyện của fan cp viết, Nam Âm thật sự có chút không hiểu được.
Tuy rằng anh là minh tinh debut từ nhỏ, kỹ thuật diễn xuất được mài giũa, hơn nữa có đoàn đội kiểm định và nhận kịch bản, cơ hồ đóng vai gì thì chính là vai đó, nhưng bởi vì càng ngày càng nổi, khuôn mặt không thể xoi mói đó thu hút không ít fan chỉ thích cái đẹp bề ngoài.
Thông thường mà nói, cho dù bản thân anh từ đầu không được công ty quản lý thiết lập hình mẫu bạn trai như thế nào đó, nhưng vẫn có không ít người xem trọng khuôn mặt kia và thân phận độc thân của anh mà tự tạo ảo tưởng cho bản thân, hành động này của anh, không khác gì làm cho nhiều người vỡ mộng, sợ là có không ít người sẽ bỏ làm fan.
Nam Âm không nhìn thấu cách làm này của Giang Kinh Tá, có thể đem lại lợi ích gì cho anh chứ?
Không nghĩ nhiều nữa, Nam Âm nhìn thời gian, để di động vào túi quần, rửa mặt xong xuôi rồi xuống lầu.
Vừa mới đi đến chỗ rẽ trên cầu thang, xa xa liền nhìn thấy bãi đất trống bên ngoài khách sạn, Giang Kinh Tá ngồi chồm hổm, tay cầm một bó cây tể thái, thỉnh thoảng lại lật lật, như đang phơi nắng.
Nam Âm không chần chừ mà đi qua, đứng bên người anh, tay chống lên đầu gối, cúi đầu hỏi, “Anh đang làm gì vậy?”
Giang Kinh Tá nâng mắt, thân ảnh Nam Âm phủ xuống tạo thành bóng râm trên mặt anh, cũng làm cho anh có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cô.
Nghi hoặc lại tò mò, còn mang theo chút muốn gần gũi anh nhưng vẫn có sự rối rắm.
Nam Âm hẳn đã thấy những hotsearch kia rồi. Giang Kinh Tá nghĩ.
Động tác trên tay anh không ngừng lại, đặt cây tể thái dưới ánh nắng mặt trời, chỉ thấp giọng hỏi, “Em xem hotsearch sáng nay rồi phải không?”
Nam Âm không rõ Giang Kinh Tá hỏi vậy là ý gì, nhưng vẫn thành thật mở miệng, “Sáng tỉnh dậy đã thấy rồi, làm sao vậy?”
“Em nghĩ như thế nào?” Nam Âm vừa dứt lời, Giang Kinh Tá lại hỏi tiếp.
Nam Âm mím môi, kinh ngạc không biết nên nói cái gì.
Cảm giác nói cho cô biết, Giang Kinh Tá hôm nay tựa hồ có chút khác lạ. Giống như cởi bỏ đi sự ôn hòa, dịu dàng thường ngày lúc ở chung với cô, mang lên người cảm giác áp bức dọa người.
Hay là vì hôm nay là ngày quay cuối cùng của chương trình?
Tầm mắt của cô, từ trên mặt Giang Kinh Tá dời xuống mặt đất, không biết có phải là cố ý hay không mà cây tể thái được anh xếp thành mấy hình trái tim nhỏ. Trong đó đầu mũi nhọn kia, lại đối diện với mũi chân cô.
Nam Âm theo bản năng lùi ra sau một bước.
“......... Có chút không hiểu cách làm của anh.”
“Xem không hiểu sao?” Giang Kinh Tá thấp giọng lặp lại, dừng một chút, tựa hồ hàm ý sâu xa (*), “Xem không hiểu cũng tốt, kỳ thật anh cũng có chút không hiểu.”
(*) Nguyên văn 意有所指 ý hữu sở chi: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Mi tâm Nam Âm nhảy dựng, chống lại con ngươi đen nhánh của Giang Kinh Tá, trực giác cảm thấy có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, mở miệng giọng run rẩy, “Vậy anh ở đây phơi cây tể thái nhé, em vào xem có gì cần giúp đỡ không.”
Không để cho Giang Kinh Tá có thời gian phản ứng, Nam Âm quay đầu bước nhanh vào khách sạn.
Cô cũng không biết vì cái gì, có một cỗ trực giác ẩn ẩn, giống như nếu mình không đi, Giang Kinh Tá sẽ nói ra lời gì đó kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ mất.
Huống hồ với hành động của anh chiều tối hôm qua, cũng không phải không có khả năng anh không làm được.
Giang Kinh Tá nhìn bóng lưng Nam Âm, thẳng đến cô biến mất vào góc khuất, mới cúi đầu tiếp tục xử lý cây hoa tể thái trên tay.
Động tác của anh có chút thờ ơ, mí mắt buông xuống che lấp ưu tư tràn ngập nơi đáy mắt.
Giang Kinh Tá vốn không nghĩ làm rõ với Nam Âm nhanh như vậy, cho dù là sắp quay xong chương trình rồi, nhưng anh đã hòa hợp quan hệ với Nam Âm, về sau bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt tăng thêm tình cảm.
Anh muốn chờ thêm một chút, chờ Nam Âm phát hiện tình cảm của chính cô đối với anh, như vậy khi anh làm rõ thì sẽ có xác suất thành công lớn hơn. Nhưng tối hôm qua anh nhìn thấy đoạn hội thoại của fan Nam Âm, nó hoàn toàn cắt đứt tất cả kế hoạch của anh.
“Fan bên trai có cần thiết phải làm quá lên như vậy không, không phải chỉ là quay chương trình thôi sao, có thân mật như thế nào đi nữa cũng là thân mật trên chương trình, chương trình kết thúc rồi, còn không phải là kiều quy kiều, lộ quy lộ (*) sao, hơn nữa, chị gái nhà chúng tôi ngay từ đầu đã nói nam thần yêu thích là kiểu như Phòng Tử Ngộ, Giang Kinh Tá dù có đẹp trai hơn nữa cũng không phải là mẫu hình mà chị ấy thích.”
(*) Kiều quy kiều, lộ quy lộ: 桥归桥, 路归路: diễn tả chuyện 2 người không thể đi chung 1 đường làm chung 1 chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra. Gần nghĩa với câu Nước sông không phạm nước giếng.
“Huống hồ, mọi người đều là sinh viên, về sau ở đại học sẽ gặp được người mình thích gì đó đều không nói chắc chắn được, học viện điện ảnh mà, trong đó đều là tuấn nam mĩ nữ, cho nên thật sự không cần thiết, cũng không ngẫm lại, hai người cũng đã hợp tác nhiều năm như vậy, nếu mà yêu đương thì lấy cảm tình lúc đầu thời niên thiếu mà nói đã yêu đương từ lâu rồi......”
Phía sau còn có một đống bình luận nhưng anh không xem nữa, anh biết tổ tiết mục sẽ xử lý và cắt ghép nội dung quay được sao cho thỏa đáng, cũng biết hiện tại fan vẫn cho rằng nam thần của Nam Âm là Phòng Tử Ngộ.
Toàn bộ trên mạng đều theo lẽ thường mà cho rằng, Nam Âm và anh thân thiết bất quá cũng chỉ là chương trình sắp xếp.
Tuy nói ngay từ đầu tổ tiết mục quả thật có ý đồ tạo cp, nhưng nếu không có anh phối hợp, cp này căn bản không tạo thành được, thậm chí nếu không phải vì đối phương là Nam Âm, anh căn bản cũng sẽ không tham dự.
Vừa nghĩ đến sau khi Nam Âm quay về trường có thể sẽ gặp được một người nào đó, nội tâm Giang Kinh Tá liền ẩn ẩn nổi lên một cỗ xúc động, thế cho nên anh cũng không thèm suy nghĩ, điên cuồng nhấn like bài đăng trên Weibo của Nam Âm cùng những bài liên quan đến vợ chồng Giang Nam.
Không phải nói Nam Âm và anh không có khả năng sao, không phải nói đều là chương trình tạo dựng sao? Vậy anh liền để mọi người nhìn xem, rốt cuộc anh và Nam Âm có khả năng hay không.
Giang Kinh Tá thu hồi suy nghĩ của chính mình, đặt xong đống cây hoa tể thái, vỗ vỗ tay, đi theo sau lưng Nam Âm vào khách sạn.
Hôm nay là ngày cuối cùng quay ở khách sạn, khách sạn vẫn buôn bán như thường.
Cơ hồ Giang Kinh Tá vừa vào cửa, ánh mắt Nam Âm không khống chế được liền dừng lại trên người anh.
Đại khái là tầm mắt Nam Âm quá mãnh liệt, Giang Kinh Tá dừng bước, nhìn thẳng về phía cô.
Nam Âm không kịp thu hồi tầm mắt, chống lại ánh mắt của Giang Kinh Tá, nhất thời không biết phải làm sao, nên chỉ có thể ngẩn người nhìn anh giống như bây giờ.
“Nhìn anh làm gì?” anh đến gần, cười cười hỏi.
“Không,” Nam Âm lắc đầu, có chút buồn rầu, “...... Thật ra em cũng không biết.”
Cô cũng chỉ là đơn thuần cảm thấy Giang Kinh Tá hôm nay rất khác lạ, nghĩ chính mình có thể bị nhìn ra gì đó hay không. Ai biết không chỉ không nhìn ra gì đó, mà còn bị anh trực tiếp “bắt bài”.
Giang Kinh Tá nở nụ cười, không nói gì nữa, xoay người lấy khăn trải bàn ra sắp xếp.
Nam Âm cảm thấy bản thân có chút khác lạ, có thể là vì hotsearch sáng nay làm cho đầu cô trở nên không bình thường, sờ sờ mũi tiếp tục cúi đầu làm việc.
Cô tự nhiên cũng không chú ý tới, ngay khi cô cúi đầu, Giang Kinh Tá nâng mắt nhìn về phía cô, ánh mắt như vô hình nhìn lên người cô.
Nam Âm chỉ cảm thấy bồn chồn như có gai sau lưng, động tác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Những người khác đều đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hoặc đang sắp xếp sổ sách, Giang Kinh Tá đang bày biện bàn ăn, Nam Âm thở dài, nâng tay dụi dụi mắt.
Thật kỳ lạ. Cô vừa mới cảm thấy có người đang nhìn mình.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, chạng vạng liền bắt đầu những việc kết thúc quay chương trình.
Nam Âm không nghĩ tới mười mấy hai mươi ngày này trôi qua nhanh như vậy, trong lòng có chút không nỡ ngoài ý muốn. Cảm tình khác thường này, lúc trước cho dù cô quay phim cổ trang cả ba tháng trời cũng chưa từng có.
Nam Âm cũng không nghĩ kĩ nguyên nhân trong đó, thu xếp lại cảm xúc của bản thân, rồi đi vào phòng nhỏ mà tổ tiết mục đặc biệt sắp xếp.
Tổ tiết mục tiến hành phỏng vấn các MC về chương trình, về cách nhìn của mọi người.
Sau khi hỏi một vài vấn đề, liền bắt đầu đi vào chủ đề, rồi hỏi vấn đề liên quan đến Giang Kinh Tá.
“Chúng ta đều biết, Âm Âm và Giang Kinh Tá từ nhỏ đã quay phim cùng nhau, cũng đặc biệt hiểu rõ nhau, qua hơn mười ngày ở chung lần này đã có cách nhìn gì khác về Giang Kinh Tá không?”
Nam Âm có chút bất ngờ, cũng biết câu hỏi đều là tổ tiết mục lựa chọn tỉ mỉ, nhưng vào thời điểm trên mạng đang ầm ĩ như thế, vậy mà cô vừa vào liền hỏi câu hỏi liên quan đến Giang Kinh Tá.
Trước máy quay, Nam Âm nhanh chóng che dấu sự mất tự nhiên, cười mở miệng, “Chính là loại cảm giác thật sự trưởng thành rồi, là một người làm cho người ta cảm thấy an toàn, cũng rất biết chăm sóc người khác, quan trọng là, trù nghệ cực kỳ tốt....”
“Vậy có gì muốn chúc Kinh Tá không?”
Nam Âm trầm tư một lúc, mở miệng, “Nổi khắp vũ trụ” nói xong cô liền nở nụ cười, “Nói giỡn nói giỡn thôi, Kinh Tá đã rất nổi tiếng rồi, lại nói đại học là khoảng thời gian đẹp nhất đời người, nên sớm tìm một cô bạn gái, nhanh chóng thoát khỏi phận FA.”
Trong phòng bên kia, Giang Kinh Tá thông qua tivi nhìn thấy Nam Âm đang được phỏng vấn, ánh mắt hơi híp lại.
Tìm một cô bạn gái sao? Đợi lát nữa anh tìm một cô cho cô xem.
Nhân viên công tác lật lật danh sách câu hỏi, đề cập vấn đề tình cảm với Nam Âm, “Chúng ta đều biết Âm Âm và Giang Kinh Tá lúc trước cũng truyền ra vài tin đồn, vậy cô cảm thấy có thể có khả năng phát triển hay không?”
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Nam Âm vô thức cảm thấy hồi hộp, phải biết rằng, chuyện tình cảm của Giang Kinh Tá có thể khiến trên mạng xảy ra một trận tinh phong huyết vũ, huống chi là cùng với cô.
Nam Âm theo bản năng muốn lắc đầu nói không thể nào, nhưng cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, ngay cả nói cũng có chút khó khăn, cô ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng.
“Chúng tôi quá quen thuộc nhau rồi, có thể nói là nhìn đối phương lớn lên, huống hồ giữa bạn tốt với nhau sẽ ít có khả năng nảy sinh tình cảm, thật sự là quá quen thuộc nhau rồi.”
Máy quay chuyển đến lên người Giang Kinh Tá, khóe môi anh cong lên một độ cung rất nhỏ, chỉ là ý cười không tới đáy mắt.
Nam Âm nghĩ nghĩ, bổ sung nói, “Đương nhiên, chuyện tình cảm, tôi cũng không có cách nào nói một cách tuyệt đối được, chỉ là hiện tại mà nói, hẳn là không có khả năng cho lắm......”
Đến lượt Giang Kinh Tá đi vào, Nam Âm mới phát hiện trước sau là màn hình theo dõi liên kết với máy quay, nói cách khác, nhất cử nhất động vừa rồi của cô, Giang Kinh Tá đều đã thấy hết.
Lại ngồi một lúc, sau khi Giang Kinh Tá đi ra, Nam Âm chột dạ có chút không dám nhìn anh.
Cô cũng không rõ ràng, sự chột dạ khó hiểu kia trong lòng cô, đến tột cùng là từ đầu tới.
Nam Âm không nghĩ nhiều, ngay khi đạo diễn tuyên bố chấm dứt ghi hình, liền lập tức đi theo những người khác lên lầu sắp xếp hành lý.
Đêm đó, đạo diễn mời tất cả mọi người cùng nhân viên công tác liên hoan ở trong nhà hàng trung tâm thành phố.
Giữa buổi tiệc mọi người lại chúc mừng cho tiền đồ sau này của cô và Giang Kinh Tá, thêm vào những lời trêu chọc, Nam Âm cười cười tránh né.
Lời khách sáo trong giới, dù sao cũng không nên xem là thật.
Nam Âm chỉ cúi đầu ăn, vừa định nâng tay lấy ly đặt bên phải, mới phát hiện không biết từ khi nào đã bị người ta đổ rượu vang vào rồi.
Vừa rồi cô luôn uống nước ngọt.
Lúc cô đang thất thần suy nghĩ, cũng không biết ai đã rót rượu cho cô.
Quên đi, đều trưởng thành cả rồi, uống chút rượu chắc cũng không sao đâu.
Giang Kinh Tá ngồi ở một bên, bộ dạng phục tùng nhìn Nam Âm đưa ly rượu tới bên miệng, cau mày đặt đôi đũa trong tay xuống, giơ tay lên chặn lại.
Nam Âm sững sờ nhìn chiếc ly của mình nằm trong tay Giang Kinh Tá, lại thấy anh đem chất lỏng bên trong đổ vào ly của anh, sau đó giúp cô lấy thêm nước ngọt.
Làm xong, anh đưa ly cho cô, cúi đầu yên lặng nhấp một ngụm rượu, sau đó lại từng ngụm từng ngụm một.
Nam Âm nhìn có chút kinh hãi.
Trong ấn tượng của cô, vô luận là trước kia hay bây giờ, cô cũng chưa từng thấy Giang Kinh Tá đụng vào rượu, huống hồ tối nay anh thật sự có chút không bình thường. Trầm mặc ít nói, cho dù luôn bị nhắc tới, cũng không thấy anh mở miệng nói qua hai câu.
Đối với bộ dạng này của anh, Nam Âm có chút lo lắng, nghĩ hay là đợi lát nữa sau khi buổi tiệc kết thúc tìm anh hỏi một chút xem.
Bởi vì trong lòng cất giấu tâm sự, thời điểm những người khác nói chuyện, Nam Âm cũng không tham dự theo.
Cũng không biết qua bao lâu, thời gian trôi qua khá chậm, có một hai minh tinh vì để kịp chuyến bay sáng mai trở về quay phim, đạo diễn liền đứng dậy chào hỏi kết thúc buổi tiệc, trở về nghỉ ngơi.
Giang Kinh Tá ngồi tại chỗ không nhúc nhích, lại uống vài ly, rượu lót bụng, lúc này mới đứng lên rời khỏi phòng.
Nam Âm đi được một nửa liền phát hiện túi xách của mình để quên trên ghế, giải thích một chút với đạo diễn cùng đám người, kêu bọn họ đi trước, rồi nhìn thoáng qua Giang Kinh Tá đi ở phía sau, sau đó mới bước nhanh quay lại.
Nhìn thấy chiếc túi của mình còn treo trên lưng ghế, Nam Âm nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cầm lấy túi rồi xoay người, liền thấy trước cửa hình như có bóng người, gầy gầy cao cao.
Mấy chiếc ghế vô cùng trống trải, im lặng có chút đáng sợ, Nam Âm theo bản năng ôm túi xách che trước người, thanh âm run rẩy, “Ai ở đó vậy?”
Bóng người ngoài cửa lay động, dần dần đến gần, tim Nam Âm như vọt lên tận cổ họng, sắp nhảy ra ngoài rồi.
Ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt kia chậm rãi lộ ra chiếc cằm sắc bén, môi mỏng vểnh lên, nhìn thấy ngũ quan quen thuộc kia, Nam Âm mới bình tĩnh trở lại.
Cô tiến gần tới người nọ, có chút oán giận mở miệng, “Giang Kinh Tá, anh làm em sợ muốn chết, làm gì mà không lên tiếng?”
Giang Kinh Tá chỉ nhìn chằm chằm cô, con ngươi tối tăm.
Nam Âm bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, lại ngửi thấy mùi rượu, trong lòng không hiểu sao trở nên hoảng loạn, “Anh làm gì mà nhìn em như vậy?”
“Nam Âm,” anh từ từ mở miệng, giống như hàm chứa tình cảm sâu đậm, “Anh rất thích cô ấy, anh đã thích cô ấy từ rất lâu rồi, cả thế giới này anh cũng chỉ thích cô ấy......”
Nam Âm yên lặng nghe anh dông dài, áp chế sự không tự nhiên trong lòng, giả vờ tò mò mở miệng, “Anh thích ai a, anh đi nói đi, nói với em làm gì cơ chứ? Anh phải tin tưởng bản thân, không có mấy cô gái có thể từ chối Giang Kinh Tá anh đâu.”
“Thật ư?” Giang Kinh Tá thấp giọng hỏi, sắc mặt hơi đỏ, cũng không biết là khẩn trương hay là vì mùi rượu trên người, “Anh tỏ tình cô ấy sẽ không từ chối chứ?”
Nam Âm bị anh hỏi đến buồn bực, thái độ cũng trở nên thiếu kiên nhẫn, “Em cũng không phải là cô ấy, em làm sao biết......”
“Ngay sau khi bộ phim đóng máy Giang Kinh Tá nhanh chóng trở về căn hộ, đẩy cửa ra, đem Nam Âm áp lên tường......”
Giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên, Nam Âm kinh ngạc không biết vì sao Giang Kinh Tá lại nhắc đến tên anh, giây tiếp theo lại nghe tên của mình phát ra từ miệng anh, lại nghe được những câu chữ quen thuộc, rõ ràng chính là đoạn truyện cp mà hôm qua Giang Kinh Tá nhấn like.
Tiếp đến, chính là đoạn Giang Kinh Tá và Nam Âm trực tiếp làm chuyện gì đó không thể đợi được.
Mặt Nam Âm trong nháy mắt đỏ lên, cô không biết Giang Kinh Tá là muốn làm cái gì, nhưng cô thì không muốn nghe anh đọc những lời thẹn thùng kia đâu, đưa tay che miệng anh lại, “Anh làm gì vậy a, đừng đọc nữa.”
Giang Kinh Tá buông mí mắt, ôn nhu nhìn chăm chú Nam Âm, phối hợp mở miệng, “Được, anh không đọc nữa.”
Nam Âm đang buồn bực Giang Kinh Tá làm sao lại phối hợp như vậy, nhìn đến khuôn mặc đỏ lên của hắn, “Anh có phải là uống say rồi không?”
Uống rượu giả sao, bằng không sao lại có thể điên như vậy được?
Giang Kinh Tá cúi đầu ừ một riếng, Nam Âm còn chưa phản ứng lại, bả vai đã bị đẩy, thoáng cái liền dựa vào tường.
Phía sau có một bàn tay, ngăn cách sau lưng cô với vách tường.
Nam Âm không kịp cảm thán động tác khó hiểu cùng sự quan tâm thỏa đáng lần này của Giang Kinh Tá, hơi nóng đã từ xương quai xanh của cô tràn ngập tới vành tai.
“Anh say rồi.” anh giống hệt một con thú, đem cằm đặt trên vai cô, cúi đầu ngửi ngửi.
Nam Âm muốn giơ tay lên đẩy đầu Giang Kinh Tá ra, nhưng cả người đều bị anh áp chế, động cũng không động được.
“Say rồi mới nói chuyện với em được.” anh nói.
Nam Âm bắt đầu thấy hồi hộp, ẩn ẩn như cảm thấy được có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Chỗ xương quai xanh rơi xuống một cái hôn ẩm ướt kéo suy nghĩ của cô lại.
Nam Âm trợn mắt, khiếp sợ nhìn Giang Kinh Tá đã nâng mắt nhìn cô.
Anh lại cúi đầu cười cười, tóc trước trán có chút hỗn loạn, lông mày cong cong, ánh mắt tỏa sáng, khóe môi thoáng cong lên, mang theo một cảm giác thiếu niên động lòng người.
Tim Nam Âm bắt đầu đập nhanh dần, cô khàn giọng mở miệng, “Anh....”
“Suỵt.” Giang Kinh Tá đưa tay lên, ngón tay thon dài chặn giữa môi cô.
Nam Âm theo bản năng trốn tránh ngón tay ấy, lại bị anh cường thế chế trụ cằm lại.
Không khí yên tĩnh vài giây.
Ngón tay vừa thu lại, Nam Âm chưa kịp tránh thoát, hơi thở Giang Kinh Tá mang theo thanh âm đã ùn ùn kéo đến bao phủ xuống dưới, chi chít vây quanh cô.
“Anh rất thích em, Nam Âm.” Anh cười nhẹ, giọng nói lưu luyến, giống như xuyên thấu qua năm tháng vô tận, chậm rãi mà đến đây.
“Em có thể, thích anh một chút được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận