Thích Anh Một Chút

Chương 8

Giang Kinh Tá một đường một tay xách vali tới phòng của Nam Âm.

Nam Âm đi theo sau anh, thấy anh đặt vali xuống, cũng không vội đi ra ngoài, mà đi qua đi lại nhìn quanh phòng cô, thỉnh thoảng lại xem xét một góc nào đó.

“Anh làm gì vậy?” Nam Âm nhìn một loạt động tác của anh, dở khóc dở cười hỏi.

“Kiểm tra xem trong phòng có vật phẩm nguy hiểm hay không.”

Nam Âm sửng sốt, cô còn tưởng anh đang tìm đồ, lúc hồi phục tinh thần lại định nói gì đó, cửa phòng khép một nửa bị ai đó gõ từ bên ngoài.

Thấy Giang Kinh Tá cầm gối ôm trên giường nhìn trong nhìn ngoài, Nam Âm xoay người mở cửa, chỉ thấy đạo diễn đứng ở cửa, trong tay hình như còn giơ lên chai thuốc.

“Đạo diễn, làm sao vậy?” bình thường mà nói, thời điểm bắt đầu chương trình, đạo diễn không có khả năng xuất hiện trước máy quay.

“Tạm dừng quay trước đã, Kinh Tá vừa mới bị đụng phải, tôi cho người đem thuốc tới.” Đạo diễn nhìn Nam Âm giải thích, vừa định lướt qua Nam Âm mà đi vào, nhìn thoáng qua Giang Kinh Tá còn đang xem xét căn phòng, nghĩ nghĩ liền nhét chai thuốc vào tay Nam Âm, “Nam Âm, lát nữa cô nói với Giang Kinh Tá một tiếng, bảo cậu ta nhớ bôi thuốc.”

“........” Nam Âm chưa kịp nói gì, thì thấy đạo diễn đã xoay người đi xuống lầu.

Cô nhìn qua máy quay bên trong phòng, quả nhiên đã dừng quay hình, cho nên mới yên tâm mở miệng nói, “Nơi này khắp nơi đều là camera, rất an toàn, anh không cần.....”

“Anh không yên tâm.” Giang Kinh Tá nói, động tác vẫn không dừng.

Cảm giác gì đó nói không nên lời, Nam Âm chỉ cảm thấy trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, lẻn vào tứ chi, tay vô thức nắm chặt chai thuốc, khuôn mặt đỏ nóng nhanh chóng chuyển chủ đề, lại nghĩ tới lúc nãy hình như nghe thấy tiếng hô đau rất nhỏ, liền hỏi han, “Anh vừa mới bị đụng sao?”

Giang Kinh Tá dừng lại, sờ sờ mũi, nói không có, Nam Âm lại tiếp tục hỏi, “Rất đau à? Lúc nãy hình như em nghe thấy anh kêu lên thành tiếng.”

Giang Kinh Tá chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, tôn nghiêm đàn ông bị nghi ngờ, vành tai hơi đỏ lên, “Chút đau đớn đó có là gì, anh không sao cả....”

Anh vội vàng giải thích, định quay người lại, như ý thức được gì đó, đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía Nam Âm, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin được, “Em đang quan tâm anh?”

Nam Âm bị lời của anh làm cho sửng sốt, im lặng nhìn anh vài giây, hai tròng mắt thâm thúy câu người khiến người ta muốn tới gần, Nam Âm nhịn không được bại trận nhắm mắt lại giấu diếm, tay giơ lên đưa chai thuốc cho Giang Kinh Tá, “Đạo diễn bảo em đưa cho anh.”

“Ừ.” Biết được sự thật là như vậy, Giang Kinh Tá buông xuống suy nghĩ, trong lòng có vài phần mất mác.

“Kỳ thật em cũng quan tâm anh.” Trong cái cảm giác nói không nên lời kia, Nam Âm ma xui quỷ khiến đem tiếng lòng nói ra.

Đối mặt với biểu tình kinh ngạc của Giang Kinh Tá, Nam Âm có chút khẩn trương, theo thói quen đưa tay lên vuốt tóc ra sau tai, mới phát hiện hôm nay mình cột tóc đuôi ngựa, lại luống cuống thả tay xuống, giải thích đứt quãng, “Vừa mới nãy, lúc ở dưới lầu, anh là vì em mới bị đụng phải không?”

Sau khi nghe được tiếng kinh hô của cô, vốn dĩ không thấy bóng dáng anh đâu thế mà lại xuất hiện đúng lúc như vậy, chắc là trước khi cô buông vali ra, Giang Kinh Tá đã nhìn thấy cô xách vali lên, cho nên vội vội vàng vàng đi về phía cô.

Chỉ khi con người ta đang căng thẳng, khẩn trương thì mới không để ý hoàn cảnh xung quanh. Nhưng Nam Âm lại không đoán ra Giang Kinh Tá đang căng thẳng và sốt ruột cái gì?

Bởi vì cô xách vali sao? Như vậy có chút không giải thích được.

Thấy Giang Kinh Tá chỉ yên lặng nhìn mình không nói lời nào, cũng không phủ nhận hay thừa nhận, Nam Âm chỉ cảm thấy trong tai tràn ngập tiếng tim đập, cô bước nhanh qua chỗ Giang Kinh Tá, không chút suy nghĩ kéo tay anh lại, mở lòng bàn tay anh ra, “Đây, cầm đi......”

Thấy chai thuốc được ngón tay thon dài của anh nắm lấy, Nam Âm vừa định rụt tay lại, thì thấy Giang Kinh Tá mở năm ngón tay ra thuận thế cường ngạnh mở bàn tay chưa kịp rút về của cô ra, chế trụ tay cô.

Anh nắm rất nhanh, thậm chí ẩn ẩn có lực đè nặng xương ngón tay cô, cơ hồ muốn siết chặt mười ngón tay cô.

Dường như có một dòng điện, theo chỗ tiếp xúc của hai bàn tay, lan đến toàn thân, làm nên một trận tê dại.

Chai thuốc rơi xuống vang lên một tiếng “Bịch”, hung hăng nện lên sàn nhà, cũng nện vào thần kinh của Nam Âm.

Nam Âm cứng người, vài giây sau mới kinh ngạc ngước lên, thì thấy Giang Kinh Tá cúi đầu hơi có chút thất thần nhìn chai thuốc. Hoặc là hai tay đan chéo của bọn họ.

Nam Âm giật giật ngón tay, âm thầm dùng lực rút tay ra, hai tay đặt cạnh người, có chút xấu hổ.

Cảm nhận được ánh mắt cực nóng dừng trên đỉnh đầu mình, Nam Âm luống cuống nhéo nhéo ngón tay, theo bản năng muốn tránh đi, vội vàng xoay người ngồi xổm xuống, đưa tay muốn nhặt chai thuốc lên.

Một bóng đen cực nhanh chụp xuống, một mảnh hô hấp ấm áp hạ xuống theo bên má, mà ngay cả bàn tay đặt trên chai thuốc, cũng bị một bàn tay dày rộng bao phủ lên.

Lần này Nam Âm không do dự, nhanh chóng rụt tay về, đứng lên.

Giang Kinh Tá cầm lấy chai thuốc rồi đứng lên, ho khan một tiếng, chỉ chỉ cửa phòng, “Cảm ơn thuốc của em, anh đi ra ngoài trước.”

“A, được.” Nam Âm thu hồi cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng mình, lấy ngữ khí bình thường ra nói.

Ngoài cửa, Giang Kinh Tá cúi đầu nhìn chai thuốc trong tay, nhịn không được vuốt ve ngón tay của mình.

Vừa được cầm tay, vừa được cô quan tâm, vết thương kia thật sự không uổng. Sớm biết thế anh nên nói vết thương khoa trương lên một chút, không chừng bây giờ Nam Âm còn hỏi han ân cần với anh rồi.

Giang Kinh Tá quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, thở dài tiếc nuối.

Quên đi, dù sao thì cũng quay hình tận hai mươi mấy ngày, về sau sẽ có cơ hội.

-

Cả buổi chiều Giang Kinh Tá và Nam Âm đều ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, vừa lúc cũng tránh được sự xấu hổ lúc sáng.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của mình Nam Âm.

Mấy MC khác của chương trình đều đến hoàng hôn mới lục đục tới.

Buổi quay hình hôm nay chỉ là một đoạn bắt đầu chương trình ngắn, ngày mai mới chính thức bắt đầu, đạo diễn cũng không có chú trọng cho lắm, bổ sung vài cảnh rồi tuyên bố giải tán.

Giang Kinh Tá đứng ở cửa nghịch xe đạp của khách sạn, cuối cùng đi đi lại lại hai vòng.

Vài người đề nghị đi dạo một vòng quanh đó, Nam Âm đi ở phía trước, vừa ra tới thì thấy Giang Kinh Tá đang lái một chiếc xe đạp đi tới, góc áo bay lên, khóe môi còn mang theo tươi cười nhẹ nhàng.

Cảnh vật xung quanh đều như làm nền cho anh, mà anh tùy ý phô bày ra tinh thần thiếu niên của mình.

Chỉ nhìn thôi, cũng khiến cho người khác phải động tâm.

Nam Âm nhìn hơi xuất thần, ngay cả Giang Kinh Tá đạp xe đến trước mặt mình từ khi nào cũng không biết.

“Kinh Tá, chúng tôi muốn đi dạo, cậu có muốn đi cùng không?” trong đó có một MC Thẩm Điềm mở miệng hỏi.

“Đạp xe đạp cũng có thể dạo được,” Giang Kinh Tá có chút lãnh đạm với Thẩm Điềm, rồi lên tiếng chào hỏi mấy người khác, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Nam Âm.

Anh nhìn cô, con người đen lóe lên, “Chở em đi chơi nhé?!”

Mấy vị tiền bối khác đã hơn ba mươi tuổi, cũng đều biết Giang Kinh Tá và Nam Âm từ trước đã từng quay phim với nhau, nhìn thấy Giang Kinh Tá và Nam Âm ở chung với nhau như vậy cũng không thấy kỳ quái gì. Trong giới giải trí thật thật giả giả, có đôi khi ngay cả bản thân, cũng không biết đâu là thật, đâu là giả.

“Nam Âm, vậy hai người đi đi.” Thấy Nam Âm do dự không ngừng, Chu Vãn Dạng liền mở miệng, còn không quên dặn dò, “Nhớ trở về sớm một chút.”

Nam Âm bình thường sau máy quay tính cách cũng hiếu động, nếu bây giờ không có máy quay, Nam Âm cũng không quá lo ngại, lại bị mấy MC đẩy xuống bậc thang, đi tới bên người Giang Kinh Tá.

“Có thể sẽ hơi nặng.” Trước kia Nam Âm chưa từng được người khác chở, cho nên trước khi ngồi lên mới nhắc nhở Giang Kinh Tá một tiếng.

Chờ sau khi Nam Âm ngồi vào phía sau xe, Giang Kinh Tá ở phía trước, cười khẽ, “Em đối với bản thân mình có gì hiểu lầm sao?”

“Cái gì?” cô vừa mới điều chỉnh tư thế ngồi, căn bản không nghe thấy Giang Kinh Tá nói gì.

Giang Kinh Tá cũng không trả lời, đạp lên bàn đạp, thời điểm Nam Âm không kịp phản ứng đã chạy đi.

Nam Âm nhỏ giọng sợ hãi, chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh rất nhanh liền rơi lại ở phía sau, hai má bị gió đêm thổi qua có chút đau, tim đập nhanh, theo bản năng nắm chặt lấy góc áo của Giang Kinh Tá, thanh âm khẩn trương, “Anh đừng đi nhanh như vậy a, chậm một chút.”

“........” dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe môi Giang Kinh Tá vô thức mím lại, phát ra ý cười từ nội tâm, “Không chậm được.”

“Anh đi quá nhanh, em cảm thấy mình sắp bị văng ra rồi.” Nam Âm không chú ý nhiều đến ý khác trong lời nói của Giang Kinh Tá, không chút giấu diếm nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

Giống như phối hợp theo lời Nam Âm, cũng không biết là làm sao, xe vốn vững vàng chạy nhanh giờ lại lắc lắc lảo đảo.

Nam Âm không kịp phản ứng, hai má theo quán tính hướng tới lưng Giang Kinh Tá.

Nhiệt độ cơ thể của anh, cách một lớp áo truyền tới mặt cô.

Trong lúc đang hoảng hốt, tiếng nói quen thuộc của người phía trước mang theo ý cười truyền đến, “Nam Âm, ôm chặt anh.”

Ngón tay cầm lấy góc áo của anh hơi cứng lại, giương mắt nhìn vào đôi mắt của anh đang nghiêng đầu lại.

Trong sắc đen tối tăm, ánh đèn lấp lánh nhiều màu bên bờ biển, đôi mắt thâm thúy kia, đang bắt đầu lóe lên một ánh sáng không biết tên, trong đó phản chiếu lại vẻ mặt ngơ ngác của cô.

“Em ôm anh,” anh ngừng lại, nói rõ ràng từng chữ một, “Anh cam đoan sẽ không làm cho em bị té đâu.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Đạo diễn: Rõ ràng là chai thuốc của tôi a

Tá Ca: Cái gì, đạo diễn nói gì vậy, tín hiệu bên này của tôi không tốt, tôi không nghe thấy

# ở trước mặt cô vợ nhỏ, tôn nghiêm đàn ông tính là cái gì #

# đối đãi với vợ, chữ nhanh này tôi không biết viết như thế nào #

Tùng tùng rút đao: Cái đồ nhà cậu, quyết đấu đi
Bạn cần đăng nhập để bình luận