Thích Anh Một Chút
Chương 36
Giống như quay trở lại hai năm trước, quãng thời gian trẻ tuổi thiếu mất thanh xuân, mà tối nay anh từ từ bồi đắp lại.
Tuổi trẻ tình cảm chân thành tha thiết nhất, hơi thở thanh xuân bao trùm trên sân bóng rổ, chỉ cô và Giang Kinh Tá biết, ánh mắt nhìn nhau cười, anh vì cô ở bên cạnh mà bước chân như tạo gió, bày ra tư thế không thể ngăn lại được, tạo nên một bức tranh thanh xuân sôi nổi.
Nam Âm tâm tình khẽ động, lấy di động ra chọn một góc đẹp, hướng camera về phía sân bóng, giờ phút này Giang Kinh Tá của cô đưa lưng về phía này.
Không thể không thừa nhận Giang Kinh Tá thật giống như cái giá áo biết đi, vai rộng eo thon, mặc đồng phục bóng rổ lên cũng không giống người khác, anh thỉnh thoảng nghiêng người, lọt vào ống kính, đôi mắt giấu dưới mái tóc mái đẹp đến không tưởng tượng được.
Nam Âm nhìn thân ảnh Giang Kinh Tá trong màn ảnh, thất thần ấn chụp lại.
Theo đó một thanh âm đột ngột vang lên, trước mắt còn lóe lên ánh sáng, Nam Âm kinh ngạc đưa mắt nhìn, chống lại biểu tình giật mình của một đám người trên sân, còn có khuôn mặt Giang Kinh Tá nhìn lại.
Vừa mới chụp cô quên tắt đèn flash, lại bị nhiều người nhìn thấy, Nam Âm quả thật muốn đánh chết bản thân, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu giơ di động lên che khuôn mặt lại.
Dù cho đã đeo khẩu trang, cô vẫn cảm thấy được một loại cảm giác xấu hổ không thể che dấu được vây quanh cô không một kẽ hở.
Nam Âm ngồi ở gốc tối, ngăn cách một vòng hàng rào với công viên, đèn xe chợt lóe mới có thể chiếu đến chỗ cô, vị trí đó vốn dĩ sẽ không bị phát hiện, nhưng vừa rồi đã trực tiếp bại lộ trước mặt người khác.
Chơi bóng rổ bị người khác xem cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là vừa nãy đèn flash lóe lên, mấy thanh niên chơi bóng theo bản năng nhìn qua. Khi nhìn thấy một cô gái đeo khẩu trang, ôm đầu gối ngồi trên ghế đá, nhìn qua khá nhỏ nhắn, liền có chút kinh ngạc.
Đầu năm nay, ít có con gái đến công viên dạo chơi vào buổi tối, càng đừng nói đến công viên xem bóng rổ, bình thường ngoại trừ xem bạn trai chơi bóng hoặc là bản thân yêu thích bóng rổ, thì dường như đều không nhẫn nại nổi mà nhàm chán ngồi xem.
Bọn họ bình thường chơi bóng ở đây cũng lâu rồi, đều quen biết lẫn nhau, dường như cũng không ai đưa bạn gái đến đây xem chơi bóng.
Nhìn ra được Nam Âm đang quẫn bách, ngượng ngùng, Giang Kinh Tá xoay bóng rổ, thấp giọng nở nụ cười, “Các cậu mà còn nhìn nữa thì cô ấy liền chui xuống lỗ đấy.”
Đúng rồi, còn có một người vừa mới cùng chơi bóng với bọn họ. Có người nhịn không được mở miệng hỏi, “Các cậu có thấy cô ấy nhìn giống Nam Âm không?”
Nam Âm là minh tinh debut từ khi còn nhỏ, khuôn mặt trưởng thành, người cùng lứa biết cô, Giang Kinh Tá nghe vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh đứng tại chỗ thuận tay ném bóng vào rổ, đưa tay lên vẫy tay ra phía sau rồi đi về phía Nam Âm.
“Cậu không đánh nữa à?” có người hỏi.
“Cô ấy có thể bị các cậu dọa rồi, tôi phải đi dỗ đây này.” Giang Kinh Tá thuận miệng đáp, nghe được thanh âm ở phía sau, lập tức lại mở miệng, “Vợ của tôi đẹp hơn Nam Âm gấp trăm lần, ký tên chụp một bức ảnh giá một vạn, không có giá khác.”
“Xí,” có người vốn nghi ngờ có phải là Nam Âm hay không, vừa định đi qua nhìn kỹ, chợt nghe được những lời này của Giang Kinh Tá, nhịn không được phản bác, “Cậu cứ khoác lác đi, tôi thấy trong giới giải trí không mấy ai đẹp hơn Nam Âm đâu.”
“Cũng không biết tin đồn với Giang Kinh Tá là thật hay giả, thật sự là một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.”
“Nói thật, bộ dạng kia của Giang Kinh Tá, tôi cũng không thấy đẹp ở đâu cả, nhưng diễn cũng được, trước kia đóng vai nhân vật phản diện thật sự diễn khiến người xem phải nghiến răng nghiến lợi, chỉ có điều như thế cũng không đủ để xứng với nữ thần của tôi.”
.......
Phía sau có tiếng nghị luận xen lẫn với tiếng đập bóng rổ, Giang Kinh Tá nghe được mấy câu kia cũng không tức giận, vừa đi vừa cởi áo bóng rổ mặc trên người, quay đầu hướng về phía bọn họ hô to.
“Các cậu tin hay không tùy, dù sao các cậu cũng không nhìn thấy, vợ của tôi là đẹp nhất, đẹp nhất thế giới, đẹp nhất vũ trụ. So với nữ thần của các cậu đẹp gấp vạn lần.”
“Này tiểu tử kia, dám vũ nhục nữ thần của tôi, có ngon thì đến đây solo đi.”
“Bỏ đi bỏ đi.” Bên cạnh có người khuyên nhủ, “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chơi bóng chơi bóng, đừng so đo nữa.”
Nam Âm nghe thấy tiếng của Giang Kinh Tá, mơ hồ nghe được mấy từ vợ, đẹp...., sau đó vài câu xôn xao, cảm giác dường như sắp cãi nhau.
Cô cúi đầu, nhìn thấy ánh sáng trên mặt sàn, bóng người dài nhỏ kéo dài, sau đó từ từ tới gần, hơi thở gấp nhỏ.
Là hơi thở cô vô cùng quen thuộc.
Nam Âm vừa định ngẩng đầu lên, cảm thấy chỗ trống bên cạnh bị người ném xuống gì đó, hình như là quần áo, một trận gió nổi lên, sau đó cả người liền bị bao trùm trong bóng tối.
Mùi vị đàn ông mát lạnh bỗng nhiên xông vào khoang mũi, còn có mùi mồ hôi sau khi vận động, không khó ngửi, thậm chỉ bởi vì là Giang Kinh Tá, mà làm cho cô sinh ra một loại say mê khó có thể chống đỡ.
Cổ bị chế trụ, một mảnh bóng tối, Nam Âm tựa vào quần áo mềm mại, khó hiểu mở miệng, “Anh làm gì vậy?”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở nặng nề của anh, giọng nói trầm thấp trước sau như một, tựa hồ còn có chút nghiến răng nghiến lợi, “Hoa tươi cắm bãi phân trâu, không xứng, hử?”
Nam Âm nghe không hiểu chuyện gì, thậm chí có chút kỳ quái.
Không phải đang chơi bóng vui vẻ sao, ai biết được anh đột nhiên tới đây, còn nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
“Vừa rồi chơi bóng, có không ít người là fan của em.”
Giang Kinh Tá lời ít ý nhiều, Nam Âm cũng hiểu đại khái, liền thấy dở khóc dở cười, “Cho nên? Bây giờ anh muốn tức giận với em sao?”
“Tức giận?” anh hỏi lại, cảm thấy có chút buồn cười, “Anh không nỡ.”
Tim Nam Âm nhảy dựng lên, vừa định mở miệng nói gì đó, liền nghe Giang Kinh Tá nói, “Vừa rồi trong bọn họ có người suýt chút nữa nhận ra em, em có biết anh đã nói gì không?”
“Nói cái gì?” Nam Âm bị anh gợi lên lòng hiếu kỳ, thuận miệng hỏi.
“Vợ của tôi là đẹp nhất thế giới, Nam Âm không thể so với cô ấy được.” Giang Kinh Tá nói xong, thu lại quần áo trên đỉnh đầu Nam Âm.
Nghe thấy từ kia trong câu nói, mặt Nam Âm liền đỏ lên, trái tim như mất đi tần suất mà đập loạn, cô thậm chí hơi nghi ngờ, Giang Kinh Tá có phải cũng nghe thấy tiếng tim đập vừa nhanh vừa vang dội của mình hay không.
Đột nhiên cảm thấy bóng tối không còn, xung quanh khôi phục ánh sáng như thường, còn có ánh mắt nóng bỏng của Giang Kinh Tá dừng trên đỉnh đầu cô.
Giang Kinh Tá cao lớn, huống hồ Nam Âm đang ngồi, cả người đều bị bóng của anh bao trùm.
Cô có chút khẩn trương, ánh mắt chớp chớp theo, thấy Giang Kinh Tá đứng trước mặt mình lại không nói lời nào, đưa mắt nhìn muốn nói gì đó, cằm lại bị giữ lại, hướng lên, sau đó chính là bị một tầng hơi thở bao trùm, chóp mũi hắn đè lên chóp mũi cô.
Cách lớp khẩu trang, Nam Âm cơ hồ vẫn có thể cảm nhận được khí nóng truyền tới.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức cô có thể cẩn thận nhận ra được hình ảnh rõ ràng của cô nằm sâu trong mắt Giang Kinh Tá.
Cô nhìn khuôn mặt anh, cả người đều lộ ra một cỗ ôn nhu, nghe thấy giọng trầm khàn khàn mang theo khen ngợi và si mê không chút che dấu, “Vẫn là anh nói không sai, vợ của anh, cho dù chỉ lộ ra một ánh mắt cũng đẹp hơn người bình thường.”
“Giang Kinh Tá.” Vành tai Nam Âm nhanh chóng đỏ lên, nhớ ra đang ở bên ngoài, không dám nói quá lớn, chỉ nhỏ giọng kêu tên anh, lại thiếu chút khí thế.
“Ừ.” anh đáp lời, thừa dịp Nam Âm không kịp phản ứng, hai tay anh phủ xuống eo cô, một tay bế cô lên.
“A.” Bất ngờ bị mất trọng tâm, Nam Âm sợ hãi nhỏ giọng kêu ra tiếng, có vài phần hoảng hốt nhìn đôi mắt mỉm cười của Giang Kinh Tá.
Cố ý, anh tuyệt đối cố ý.
Nam Âm buồn bực nhìn Giang Kinh Tá, lo lắng thu hút sự chú ý của những người khác, không có cách nào, chỉ có thể tùy ý để anh ôm mình.
Cả người Nam Âm treo trên người Giang Kinh Tá, bị anh một đường ôm ra khỏi công viên.
Vừa rồi anh còn không chút thu liễm, thời điểm đi ngang qua bên hồ, cố ý ôm cô đứng lại.
Lan can bên hồ là mặt phẳng, bình thường mọi người thậm chí có thể ngồi nghỉ ngơi, anh không đặt Nam Âm xuống mặt đất, ngược lại để cô đứng lên lan can, chính mình ôm lấy eo cô từ phía sau.
Mặt hồ dao động, hồ nước trong suốt hiện lên bóng dáng cô, còn có Giang Kinh Tá ở phía sau, Nam Âm sợ chính mình sẽ ngã xuống, theo bản năng bắt lấy bàn tay dày rộng của Giang Kinh Tá.
“Sợ cái gì?” nhìn ra được sự sợ hãi của Nam Âm, Giang Kinh Tá ôm cô càng chặt thêm, “Anh ở đây, sẽ không để em ngã xuống đâu.”
“Anh làm gì vậy?” Đứng trên lan can, Nam Âm không dám hành động thiếu suy nghĩ, giọng căng thẳng chất vấn Giang Kinh Tá.
“Hồi nhỏ lúc ra công viên chơi, anh thường xuyên nhìn thấy những gia đình dẫn theo con gái làm như vậy.” anh mở miệng.
“Giang Kinh Tá,” nghe thấy lời của Giang Kinh Tá, mặt Nam Âm biến sắc, hai má trắng nõn phình ra, “Anh có ý gì?”
Cảm tình của anh chính là đem cô biến thành con gái đó hả.
“Không,” anh nói không hiểu sao có chút ủy khuất, “Em chừng nào thì sinh cho anh một đứa, anh có thể mang nó đến công viên chơi.”
Bây giờ Nam Âm nói không nên lời.
Đêm nay cô thấy có chút huyền ảo, hoàn toàn vượt qua những gì mình dự tính, đầu tiên là một tiếng “vợ” của Giang Kinh Tá, sau đó chính là những lời bây giờ của anh.
“Hử?” không nghe thấy thanh âm của Nam Âm, Giang Kinh Tá nghi hoặc nhẹ giọng mở miệng, dùng lực xoay cả người cô lại thì nhìn thấy Nam Âm đang cắn môi, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn anh.
Giang Kinh Tá không cần nghĩ cũng biết Nam Âm là đang thẹn thùng, cười hỏi, “Xấu hổ rồi?”
Không đợi Nam Âm trả lời, Giang Kinh Tá lại nâng tay bế cô lên, “Vậy anh không nói nữa, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.”
Nghe anh nói vậy, Nam Âm im lặng, chui đầu vào cổ Giang Kinh Tá.
Đưa Nam Âm ngồi vào chỗ cạnh người lái, giúp cô cài dây an toàn vào, lúc này Giang Kinh Tá mới lái xe rời khỏi công viên.
Từ lúc Giang Kinh Tá chở Nam Âm đi ăn cơm, anh đã bảo trợ lý của mình đặt hai phòng khách sạn ở trung tâm thành phố.
Xe mới dừng ở bãi đỗ xe, Giang Kinh Tá nhận được thẻ phòng do trợ lý gửi tới, Nam Âm nhìn bóng dáng của A Đống, nghi hoặc hỏi, “Cậu ấy không lên với chúng ta sao?”
“Là vì anh nên cậu ta mới đợi ở đây, giờ kêu cậu ta về trước rồi.” Giang Kinh Tá hơi buồn cười giải thích, tháo dây an toàn ra cho Nam Âm, nhìn chằm chằm cô, tươi cười ôn tồn mập mờ áp tới, “Buổi tối của hai chúng ta, cậu ta ở lại làm gì?”
Nam Âm vừa nghe liền biết Giang Kinh Tá lại không đứng đắn, giơ tay lên đẩy anh ra, xuống xe bước nhanh về hướng thang máy.
Thấy Nam Âm không nói lời nào, đi còn rất nhanh, Giang Kinh Tá cũng không biết Nam Âm có phải tức giận rồi hay không, nhanh chóng đóng cửa xe rồi đuổi theo Nam Âm, tay kéo Nam Âm vào lòng ngực mình, thấp giọng dỗ dành, “Làm sao vậy? Không thích nghe thì về sau anh sẽ không nói nữa. Đừng giận được không?”
“....... không giận.” Giang Kinh Tá không đè thấp giọng còn được, vừa đè thấp giọng, Nam Âm ngược lại liền tự trách bản thân.
Vừa rồi cô cúi đầu suy nghĩ, nếu đêm nay Giang Kinh Tá thật sự muốn, vậy cô nên bằng lòng hay không, là vui vẻ nghênh đón hay là kiên quyết từ chối.
Qua mấy giây cô cũng nghĩ thông, chỉ cần Giang Kinh Tá yêu cầu, cô hẳn là không từ chối được, cho dù ngay từ đầu thật sự từ chối, sợ chỉ cần anh nói mấy câu, cô sẽ lại bị mê hoặc đến đầu óc rối mù.
Có điều, trong lòng cô nghĩ gì, cô còn lâu mới nói với Giang Kinh Tá. Để anh tự đoán mò đi.
Thang máy trống trải chỉ có hai người bọn họ, Nam Âm dễ dàng nhớ đến cảnh trước kia anh che camera trong thang máy lại rồi hôn cô, cả khuôn mặt liền đỏ lên, giống như bị gì đó kích thích, vung tay Giang Kinh Tá ra, đứng qua bên góc.
Nhìn thấy hai mắt nghi hoặc của Giang Kinh Tá, Nam Âm vừa định mở miệng giải thích, liền thấy mũi chân anh chuyển động, vội vàng đưa tay lên che kín miệng đang còn đeo khẩu trang của mình, nhìn chằm chằm Giang Kinh Tá đầy cảnh giác, “Anh, anh cứ đứng đó đi, không được nhúc nhích.”
Cho dù camera bị che lại, một nam một nữ ở bên trong, người sáng suốt cũng có thể dễ dàng liên tưởng ra cái gì, Nam Âm nói gì cũng không để Giang Kinh Tá làm lại lần nữa.
Giang Kinh Tá dựa vào thang máy, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Nam Âm, khóe môi cong lên, lười biếng nói, “Em qua đây, anh không động vào em đâu.”
Nam Âm còn lâu mới tin tưởng Giang Kinh Tá, chỉ đứng tại chỗ nhìn anh.
“Em không qua, vậy anh qua nhé?” anh giống như hỏi, nhưng đương nhiên cũng rõ ràng anh không phải đang hỏi, tiếng nói vừa dứt liền định nhấc chân đi về phía Nam Âm, vừa nói, “Nếu anh qua đó, vậy thì không cam đoan sẽ không động vào em nha.” anh hơi dừng, “Ừm, hôn em, mà không che camera lại.”
Sợ Nam Âm không hiểu từ “động” có nghĩa gì, Giang Kinh Tá tốt bụng nhắc nhở bổ sung thêm.
“Chờ một chút.” Thấy bộ dạng Giang Kinh Tá không giống như đang nói đùa, Nam Âm lập tức hoảng sợ, hơn nữa một nơi như thang máy, sợ là không được vài bước liền bị anh bắt được, Nam Âm bất đắc dĩ nói, “Em qua, anh thật sự không......”
“Sẽ không.” anh nói xong, giơ hai tay lên đưa qua đỉnh đầu, rõ ràng động tác có chút buồn cười, nhưng khi Giang Kinh Tá làm lại lộ ra sự kiêu ngạo trong đó, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Nam Âm.
Nam Âm nhận thua, cúi đầu thong thả đi tới chỗ Giang Kinh Tá.
Dưới ánh nhìn của Giang Kinh Tá, cô cảm thấy chính mình luống cuống. Được rồi, hành động vừa rồi không tạo chút ảnh hưởng nào cho anh, còn vô ích làm cho anh chê cười.
Vừa mới đi được mấy bước, trên đỉnh đầu bỗng chiếu xuống bóng đen.
Nam Âm dừng lại, đưa mắt nhìn muốn hỏi Giang Kinh Tá, chỉ thấy hai tay anh duỗi ra, sau đó cả người lại bị anh ôm vào trong ngực.
“Anh không phải đã nói.......” Nam Âm cảm thấy chính mình dường như lại bị Giang Kinh Tá lừa, còn không nói ra những lời kia, giãy dụa trong lồng ngực anh muốn anh buông ra.
“Anh nói anh không hôn em, cũng không nói không ôm em.” Giang Kinh Tá rất nghe lời, tiếp lời cô, cúi đầu đặt cằm lên đầu cô, ôm chặt Nam Âm, “Hai tay này của anh sinh ra là để ôm em, em không cho anh ôm, thì dứt khoát chặt tay của anh luôn đi.”
“Anh......” Nam Âm bị những lời ngụy biện của anh làm cho tức cười, cũng không nói gì phản bác lại anh, cô không thừa nhận cũng không được, một động tác đơn giản không thể bình thường hơn, chính là Giang Kinh Tá làm, hoặc từ trong miệng anh nói ra, lại luôn làm cho cô rung động nói không nên lời.
Thang máy đi lên từng tầng một, Nam Âm yên lặng trong lồng ngực Giang Kinh Tá, buông xuống suy nghĩ, một lần nữa lại nghĩ tới chuyện ở bãi đỗ xe.
Nếu đến cả từ chối mà cô cũng không làm, Giang Kinh Tá có thể cảm thấy cô rất lỗ mãng hay không.
Nam Âm có chút khó xử, cảm thấy chính mình đồng ý cũng không được, từ chối cũng không được.
Nam Âm cũng không chú ý tới Giang Kinh Tá rút tay phải đang ôm cô ra, rồi một cái thẻ phòng xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cô nhận ra cái thẻ phòng kia, là cái vừa rồi A Đống đưa cho Giang Kinh Tá.
Cơ thể Nam Âm theo đó cứng đờ, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết Giang Kinh Tá đưa thẻ phòng này cho cô là có ý gì.
Không đợi cô hiểu rõ, Giang Kinh Tá trực tiếp nhét thẻ phòng vào ngực cô, mở miệng nói, “Thẻ phòng của em, hành lý của em cũng đã đặt hết trong phòng rồi.”
Nam Âm sững sờ, cảm thấy có chút không đúng, cái gì mà kêu là thẻ phòng của cô?
Cô không chú ý, bản thân không cẩn thận liền đem lời trong lòng nói ra.
Giang Kinh Tá rõ ràng cũng sửng sốt, không đoán trước Nam Âm sẽ hỏi một câu như vậy, thành thật giải thích, “Phòng em ở, không phải thẻ phòng của em thì là gì?”
“Vậy còn anh, chúng ta không phải ở chung một phòng sao?” lời vừa nói ra, Nam Âm mới phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt chứa đầy hứng thú của Giang Kinh Tá, liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Không phải, em không phải có ý đó, em......” Em, em rồi tạm dừng vài giây, cũng không thấy Nam Âm nói lời giải thích gì, Giang Kinh Tá thổi phù một tiếng rồi bật cười, xoay cả người cô lại, đưa tay lên sờ tóc Nam Âm.
Nam Âm đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn anh.
Giang Kinh Tá nắm lấy cằm cô, để cho cô giương mắt nhìn anh, cất tiếng nói, “Thì ra em gấp gáp không chờ nổi như vậy a?”
“Không có, ai gấp không chờ nổi, em không có gấp,” Nam Âm như bị đốt đuôi, mở miệng phản bác, “Anh mới gấp không chờ nổi, cả nhà anh đều, a, cả nhà anh chỉ có anh mới gấp không chờ nổi.”
Nam Âm vốn định nói cả nhà anh đều gấp, lại cảm thấy mình vẫn không nên nói như vậy, miễn cho về sau bao gồm cả mình vào đó, nên mới lập tức sửa lại.
Nhưng mà cô cũng thực sự xem nhẹ trình độ mặt dày của Giang Kinh Tá.
Nghe Nam Âm nói như vậy, Giang Kinh Tá cũng không giải thích rõ, ngược lại vô cùng tự nhiên gật đầu, “Anh thừa nhận, anh thật sự gấp không chờ nổi.”
Thái độ như vậy của anh làm cho Nam Âm cảm thấy như có cỗ lực đánh bông vải, nhưng tất cả đều bắn ngược lên người mình, bản thân không thể nói gì, không thể hờn dỗi.
Giang Kinh Tá vui vẻ thưởng thức khuôn mặt đỏ ửng thất thố của Nam Âm, nhưng cũng biết không thể bức ép quá, bằng không nếu chạy rồi thì anh tìm ai khóc đây, cúi đầu nhìn Nam Âm, nghiêm túc nói, “Có điều đêm nay không được, anh đã đặt vé xem phim rồi, chúng ta vào tắm rửa chút rồi đi xem phim.”
Nam Âm nghe thấy đi xem phim liền ngẩn ra, trong đầu lập tức lọc lại lời nói của Giang Kinh Tá một lần nữa, giống như kết quả là, người gấp không thể chờ nổi kia là mình vậy.
Cô không muốn phản ứng lại Giang Kinh Tá.
Bất kể nói gì, anh luôn có một trăm câu trả lời khiến cô không nói được gì. So không biết xấu hổ với người khác, đối với Giang Kinh Tá, cô vĩnh viễn chịu lép vế. Cô thật sự nhận thua.
Cửa thang máy phát ra một tiếng “Đinh” rồi mở ra, bên ngoài hành lang không một bóng người, Nam Âm cất thẻ phòng vào trong túi áo, nói câu đến rồi, rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Giang Kinh Tá từ phía sau trực tiếp ôm lấy cô, vừa ra thang máy vừa nói, “Anh xem xem là phòng nào.”
Nam Âm bị ôm lên, lại sợ hành lang sẽ có phóng viên chụp lén, gấp đến độ vỗ vỗ lên mu bàn tay Giang Kinh Tá.
Chút lực kia của cô, trong mắt của Giang Kinh Tá không đáng kể chút nào, anh cũng không sợ thật sự có phóng viên chụp lén hay không, ôm Nam Âm đi đến cửa phòng cô, nháy mắt vươn tay vào túi áo cô lấy thẻ phòng ra, mở cửa phòng.
Đến lúc này, anh thả Nam Âm xuống.
“Tắm thơm một chút, lát nữa đi ra ngoài xem phim.”
Nam Âm bị ngữ khí như dỗ con nít của anh khiến cho mặt đỏ lên, nhịn không được mở miệng, “Em rất thơm, anh mới thối.”
“Ừ.” Giang Kinh Tá gật đầu đồng ý, “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đi tắm, miễn cho em thơm phức anh lại thối hoắc, người ta còn nói hoa tươi cắm bãi phân trâu.”
Nam Âm không nghĩ tới đến bây giờ Giang Kinh Tá còn nhớ câu nói kia, thấy buồn cười, lần đầu tiên không hề cố kỵ, cả người tiến vào trong lòng ngực Giang Kinh Tá.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lui ra sau một bước, vô cùng nghiêm túc mà bướng bỉnh nói, “Không thối, rất thơm.”
Giang Kinh Tá bị động tác của cô chọc cười, “Không phải em mới ghét bỏ anh thối sao, lời nói trước sau sao lại mâu thuẫn vậy?”
“Mặc kệ,” Nam Âm phủ nhận không chút suy nghĩ, “Đó là em của trước đó nói, bây giờ là em của bây giờ nói, em nói anh không thối chính là không thối, có điều,” Nam Âm hơi ngừng lại, “Anh mới vừa chơi bóng xong tắm một chút cũng tốt, tránh cảm mạo,” cô ngửa đầu cười cười, “Em chờ anh.”
Giang Kinh Tá đang sa vào trong tươi cười của Nam Âm, cánh cửa thình lình khép lại trước mặt anh.
Sau khi phản ứng lại, anh lắc đầu nở nụ cười, nhanh chóng đi đến phòng của mình ở bên cạnh, đến cả động tác cũng mang theo một trận gió.
Nam Âm nghĩ đợi lát nữa còn phải ra ngoài, nên lười tháo trang sức, lại nói bản thân cũng không đổ mồ hôi, cứ chờ trở về rồi tắm đi.
Vừa nghĩ đến Nam Âm đang đợi mình, động tác của Giang Kinh Tá càng nhanh hơn.
Nhớ đến lời nói và hành động vừa nãy của mình, lại liên tưởng đến khuôn mặt kinh ngạc của Giang Kinh Tá, Nam Âm nhịn không được chui cả người vào trong chăn, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Nói một câu như vậy liền xấu hổ, Giang Kinh Tá đáng ghét này còn bày ra biểu cảm không nên như vậy, hại cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Nam Âm cố gắng để bản thân không nghĩ nữa, muốn tìm một chuyện dời đi sự chú ý, liền lên lướt Weibo.
Cũng không biết qua bao lâu, cô lướt Weibo xong đang định tìm một bộ phim xem thì cửa liền bị gõ.
Nam Âm theo bản năng nhìn thời gian trên màn hình di động, rồi ước chừng thời gian Giang Kinh Tá cần, đi đến mắt mèo trên cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là Giang Kinh Tá.
Vừa mở cửa ra, Nam Âm không kịp mở miệng, liền bị Giang Kinh Tá ôm vào lòng ngực.
Một mùi hương sau khi tắm xong xông vào mũi, lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời.
Giang Kinh Tá nắm lấy bả vai cô, lực không lớn, nhưng đủ để khiến cho cô giãy không ra, “Ngửi xem, có thơm không?”
Lời nói thẳng thắn, cũng quá mập mờ, nhưng sợ Giang Kinh Tá lại nói ra lời kinh thiên động địa gì đó, Nam Âm thức thời không nói gì thêm, chỉ cẩn thận ngửi, gật gật đầu, nhỏ giọng nói một câu thơm.
Nhưng trong lòng vẫn là nhịn không được thêm một câu ngây thơ.
Nghe thấy lời của Nam Âm, Giang Kinh Tá vừa lòng, “Cách thời gian chiếu phim còn nửa giờ nữa, bây giờ chúng đi nhé?”
“Ừ.”
Nam Âm cảm thấy có chút mới lạ, trong lòng hơi kích động. Cô và Giang Kinh Tá quen lâu như vậy, cơ hồ chưa từng cùng đi xem phim, hay là lấy thân phận bạn bè đi xem.
Nghĩ như vậy, cô đối với việc chút nữa đi xem phim dấy lên một tia chờ mong.
Phim chiếu buổi tối, lại là một bộ phim hot, khi nhìn thấy cả rạp chỉ có cô và Giang Kinh Tá, Nam Âm kinh ngạc, “Anh bao rạp ư?”
“Rất tốt, đỡ có người quấy rầy chúng ta.”
Lời này nói, Nam Âm tỏ vẻ chính mình không muốn đi phân tích hàm ý trong lời của anh.
Ánh đèn trong rạp tắt hẳn, Nam Âm ăn bỏng ngô, quay đầu nhìn về phía Giang Kinh Tá, “Nếu lát nữa em lỡ ngủ mất, anh cũng đừng ghét bỏ em.”
Mỗi khi cô ra rạp xem phim, cũng không biết vì cái gì mà lại đặc biệt dễ ngủ gà ngủ gật.
Có thể là vì vừa bắt đầu tình tiết bộ phim dễ đoán được, cũng có thể là ở trong cái ngành này, cô vô cùng hiểu biết một bộ phim điện ảnh quay như thế nào, liền cảm thấy ít thú vị.
Giang Kinh Tá quay đầu, vừa lúc thấy Nam Âm nắm bỏng ngô, cúi đầu ăn lấy bỏng trong tay cô.
Anh nhai bỏng ngô, nhìn Nam Âm, “Chỉ cần em dựa vào vai anh ngủ, thì kể cả có chảy nước miếng anh cũng không ghét bỏ em.”
Nam Âm nhịn không được nhíu mày ghét bỏ, không nói gì, chỉ uống một ngụm trà sữa nóng.
Chỉ là trà sữa còn chưa nuốt xuống, Giang Kinh Tá đã bóp lấy hai má cô hôn xuống, có điều thích thú liếm vết nước đọng trên môi cô.
Nam Âm nuốt xuống ngụm trà sữa trong miệng một cách khó khăn, trừng mắt hỏi Giang Kinh Tá có ý gì.
“Anh vừa mới thấy được, em ghét bỏ anh?” Anh hơi ngừng, có chút ủy khuất, “Vừa rồi còn bảo anh đừng ghét bỏ em, vậy mà lại đi chê anh rồi?”
Mắt thấy Giang Kinh Tá muốn đùa giỡn, Nam Âm đặt ly trà sữa xuống, nghiêng người tới gần Giang Kinh Tá, hôn lên khóe môi anh, “Không có.”
“Nói không tình nguyện một chút nào,” Giang Kinh Tá cầm lấy ly trà sữa trong tay mình đưa cho Nam Âm, “Em đút trà sữa cho anh, anh liền tin em thật sự không có.”
Nam Âm nghĩ cũng biết, từ “đút” này của Giang Kinh Tá, tuyệt đối không đơn giản là đút bình thường, sợ không phải muốn cô đút trà sữa cho anh uống.
Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Nam Âm, Giang Kinh Tá gật đầu nói, “Uống trà sữa.”
Thấy phim bắt đầu chiếu, Nam Âm cơ trí đưa bỏng ngô lên bên miệng Giang Kinh Tá, “Đút anh ăn bỏng ngô, muốn ăn bao nhiêu liền đút bấy nhiêu.”
Không để cho anh cơ hội từ chối, Nam Âm vô cùng nhiệt tình, “A, há miệng, ăn đi, đúng, ngoan.”
Vị ngọt của bỏng ngô lan đầy trong miệng, Giang Kinh Tá trầm tư, đặt trà sữa cuống, “Được rồi, vậy em đút bỏng cho anh đi.”
Cho dù trong rạp không có ai, Nam Âm cũng thấy xấu hổ, Giang Kinh Tá cũng không muốn để cô làm chuyện cô không làm được, nghĩ nghĩ rồi mở miệng, “Vậy em nợ anh một lần, sớm muộn phải trả.”
“Được được được.” Nam Âm không nghĩ nhiều, chỉ hy vọng lần này Giang Kinh Tá có thể buông tha cho mình, nên liền đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
Đoạn giới thiệu phim vừa chiếu xong, Nam Âm liền yên tâm ngồi xem.
Kỳ lạ chính là, cũng không biết có phải vì Giang Kinh Tá ngồi bên cạnh hay không, cô cư nhiên ngồi yên xem.
Đến khi về đến khách sạn, Nam Âm còn nhớ lại từng cảnh từng cảnh một trong phim.
Tắm rửa xong nằm trên giường, Nam Âm nhìn album ảnh trong di động, nhấn mở ứng dụng mạng xã hội.
Cô đăng một bức ảnh. Là bức Giang Kinh Tá ở phía sau chụp cho cô, trong ảnh cô đứng trước màn hình chiếu đang chiếu phần kết.
Đăng ảnh xong, Nam Âm mở tin tức lên xem, nhìn thấy nhiều tin tức ngoài ý muốn.
Nam Âm ấn mở xem, liền nhìn thấy “Chuyện tình cảm của Nam Âm lộ ra ánh sáng” “Giang Kinh Tá công viên” “Bạn trai Nam Âm”.....
Không kịp xem từng cái một, Nam Âm rời khỏi trang web, ấn mở hotsearch trên Weibo.
Đứng đầu hotsearch không phải cô, cũng không phải Giang Kinh Tá, ngược lại là “Có hình ảnh nào mà bạn cảm thấy đặc biệt ngọt ngào”, vô cùng hot, Nam Âm theo bản năng liền cảm thấy cái này có liên quan đến mình và Giang Kinh Tá.
Một tài khoản nổi tiếng tối nay vừa vặn đăng một bài đăng, trong đó đều là ảnh chụp bạn bè gửi, bức ảnh đầu tiên, Nam Âm liếc mắt một cái liền nhận ra chính mình.
Là bức ảnh Giang Kinh Tá ở công viên ôm cô đi.
“Vừa nãy ở trong công viên nhìn thấy, một đôi xa lạ không quen biết, tôi vội vàng nhanh tay chụp lại được, thật sự rất ngọt ngào, mọi người mau cùng tôi xem xem.”
“Ôm đấy, thật sự không phải, đang làm chuyện kia chứ? Cảm giác ừm......”
“Đợi đã, mẹ ơi, tôi không nhìn nhầm đi, bóng lưng của nam sinh kia, hình như là Tá ca của chúng ta.”
“Trời ạ, vị bằng hữu nào điều chỉnh độ sáng một chút, tôi cảm giác bình luận phía dưới ảnh, có thể sẽ đào ra một đoạn tình cảm.”
“Áo quần mà cô gái này mặc trên người, hình như giống hệt với ảnh chụp mà Nam Âm vừa đăng trên Weibo.”
“Cô gái là Nam Âm thì không nghi ngờ gì nữa, độ dài của tóc, độ xoăn, màu tóc, nhãn hiệu quần áo, giày, tất cả đều giống.”
“Cho nên nam sinh kia rốt cuộc có phải là Giang Kinh Tá hay không, tôi muốn biết cái này.”
“Lầu trên giả làm fan của Giang Kinh Tá a, một người qua đường như tôi cũng biết, hôm nay anh ấy chụp tạp chí ảnh tình nhân với Nam Âm ở thành phố kia đấy.”
“Chắc chắn là hẹn hò rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận