Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện
Chương 115
Thế nhưng không ngờ thanh danh "thối" đến vậy, mà lại được bàn tay vàng của đại nho và Thái tử cùng nhau xuất động, đưa tay đi vớt.
Trải qua kim thủ của quý nhân thì không như bình thường nữa, dù có thối như cứt chó thì vẫn tản ra một tia mùi thơm.
Thậm chí mọi người còn truyền tai nhau, nói Khương Hòa Nhuận ngày trước ở Ba Quốc từng học bói toán và thuật phong thủy. Thái tử và Mộc Phong tiên sinh từng gặp kiếp nạn, nhưng nhờ có Khương Hòa Nhuận thay đổi phong thủy bài trí, mới khiến cho họ gặp dữ hóa lành.
Mọi người có thấy không, đại môn phủ Mộc Phong tiên sinh lại thay mới rồi đó?
Nghe nói là Khương chủ tư tự mình đưa tới, dùng gỗ lê trân quý, toàn bộ bề ngoài điêu khắc phù điêu tinh xảo, nhìn qua rất quý khí. Nói không chừng là do phong thuỷ, muốn tường vân thụy khí tràn vào nhà tiên sinh đó.
Khương chủ tư xây dựng miếu thổ địa tại các thôn hương là bố trị pháp trận, nghe nói mười năm luân hồi đảm bảo mưa thuận gió hòa, Đại Tề bình an.
Khương Lê cũng không biết những lời đồn này từ đâu tới, nói sinh động tới mức nàng cũng động tâm, muốn mời vị phong thủy sư tài ba này cho mình!
Tới ngày hưu mộc, sau vài ngày vất vả liên tiếp, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nàng liền nằm trên giường không muốn dậy.
Thiển nhi đang luyện chữ ở bên gần đó thấy vậy ngẩng đầu, không hiểu hỏi tiểu chủ tử đây là muốn mời thầy phong thuỷ làm gì?
Khương Lê cầm cán dài bằng ngọc như ý đ.ấ.m đấm phía sau lưng, sau đó cà lơ phất phơ liếc xéo Thiển nhi nói:
- Đương nhiên là vì muốn bày pháp trận đào hoa cho ngươi! Nếu như ngươi không vừa mắt Đậu Tư Võ, thì ta phải bày trận mời anh tài tuấn tú khác mới được. Chỉ là Thiển nhi này, nếu ngươi đã lập ý không muốn có liên quan gì với Đậu Tư Võ rồi, tại sao còn giúp hắn chép nho kinh vậy?
Thiển nhi nghe nàng nói vậy, làn da tuy ngăm đen mà vẫn hiện lên chút đỏ.
Nho kinh là vì Mộc Phong tiên sinh phạt Đậu Tư Võ chép mười quyển để sau này bớt thói hấp tấp nóng nảy đi, một quyển cũng không được thiếu.
Tiên sinh cho rằng Đậu Tư Võ mặc dù là người bộc trực, nhưng làm việc quá lỗ mãng, cũng nên nhận một chút giáo huấn mới tốt.
Hình phạt chép nho kinh, đối với mọi người là việc đơn giản. Thế nhưng với Đậu đồng môn lại khác, so với đại cực hình còn khổ sở hơn.
Hắn chép chưa được nửa quyển đã kêu khổ thấu trời. Hiện tại hắn vào làm trong Binh bộ, ngày nào cũng nhàn tản. Khi đương sai thì chỉ cần đi tuần một vòng quanh nông tư, khi qua đại môn thấy Thiển nhi lại vòng vèo tán gẫu vài câu.
Cứ tới lui như vậy, chẳng hiểu thế nào, Thiển nhi lại đồng ý giúp Đậu Tư Võ chép hai quyển, có lẽ là do Đậu tiểu tướng quân mặt dày nhờ vả.
Khương Lê từng xem chữ viết của Thiển nhi, điểm này thì hai người đúng là có tướng phu thê. Chữ giun rắn ngoằn nghèo, cát sỏi văng tứ phía, chỉ sợ ngay cả Mộc Phong tiên sinh xem cũng không phân biệt nổi là có người viết thay Đậu Tư Võ.
Thiển nhi bị tiểu chủ tử trêu chọc, mặt đỏ lên rồi lập tức trấn tĩnh lại:
- Nếu không phải hắn vì ngài mà chọc tiên sinh tức giận, nô tỳ cũng lười giúp hắn. Không phải đã nói với ngài rồi sao, ta với hắn không có khả năng.
Khương Lê đột nhiên nhớ tới Đậu phu nhân tựa hồ đang tìm nương tử cho nhi tử của mình, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng trong lòng vẫn tiếc hận thay Thiển nhi, đồng thời cảm thấy vì lỗi của mình, khiến tiền đồ của nàng bị trễ nải.
Cũng không biết tới khi nào, nàng ấy mới có thể trổ hết tài năng, trở thành nữ quân hào kiệt khiến người ta ngưỡng mộ?
Khi chủ tớ hai người vẫn đang phiền muộn trong lòng, Phượng Phi Vũ cũng giải quyết xong việc công trở về phủ.
Hôm nay chàng công sự bận rộng, nhưng vẫn nhớ kỹ nay cũng là ngày hưu mộc của tiểu trắc phi, cho nên sau khi xử lý xong công vụ liền trở về sớm chuẩn bị bồi tiểu trắc phi.
Mấy ngày trước thấy nàng luôn tham ngủ, chàng còn mừng thầm tưởng nàng có rồi. Nhưng mời lang trung tới bắt mạch bình an, lang trung lại nói Khương trắc phi mạch tượng bình thường, không có tin vui.
Sau khi thất vọng, Phượng Phi Vũ lại cảm thấy mình dạo gần đây quá bận rộn, Khương chủ tư cũng bận, thậm chí có khi nàng còn hồi phủ trễ hơn mình, thời gian hai người ở bên nhau quá ít.
Thế nên cố ý đợi tới ngày nàng hưu mộc, mang nàng đi Minh sơn ở gần đây du ngoạn một chút.
Ở Minh sơn có suối nước nóng, ngâm mình trong đó làn da càng trắng mịn, đặc sản có thịt ếch tươi ngon, chắc nàng sẽ thích ăn.
Hiện đã vào thu, ếch đang ngủ đông, toàn thân béo mập nhất, bắt được dùng đá núi làm lò, lột da ếch, dùng than hoa nướng, mùi vị cực kì tươi ngon.
Quan trọng nhất đó là Phượng Phi Vũ nghe người ta đồn, thịt ếch ở đó rất bổ dưỡng, nếu như để phụ nhân ăn điều dưỡng thân thể, sau này rất dễ thụ thai.
Cho nên hôm nay chàng liền muốn đưa Khương Lê đi tắm suối nước nóng, nướng ếch ăn.
Bởi vì công hiệu của loại ếch này rất nổi danh, mỗi khi vào thu, quý nhân kinh thành mang theo thân quyến tới đây tắm nước nóng ăn thịt ếch khá đông. Trên đường tới đó, mặc dù là sơn đạo nhưng hai bên thậm chí còn đặt mái che trướng bồng.
Đó là chỗ cho quý nhân dừng chân nghỉ ngơi, bên trong cung cấp đồ ăn chỗ nghỉ cho khách quan, khiến chuyến đi vui vẻ thanh nhàn hơn.
Khương Lê mặc nữ trang, trên đầu không cài trâm hoa tinh xảo, mà chỉ búi tóc đơn giản. Nàng dùng một chiếc trâm trân châu búi tóc lên, bên dưới phối hợp với bộ váy mà lam nhạt, dưới nền lá đỏ vàng trải khắp núi, quả thực vô cùng nổi bật.
Nếu người không biết chuyện, không ai có thể nhận ra thiếu nữ ngọt ngào này cũng chính là Khương chủ tư tung hoành quan trường thời gian gần đây, đấu đá không ngừng nghỉ với thuỷ công tư.
Sau khi tới chân núi, ở đó có không ít xe ngựa đậu bên cạnh đại môn bằng cự thạch.
Tiểu lại phụ trách tuần sơn nơi này bước chậm tới, bẩm báo sáng sớm đã được lệnh dọn dẹp sạch sẽ trên núi, hôm nay chỉ có mình Thái tử điện hạ vào ở Nam Sơn.
Ếch trong núi cũng chỉ có vài ngày này là béo mập nhất, nếu bỏ lỡ thì phải đợi thêm một năm nữa. Trong thành Lạc An những phu nhân quý tộc vì sốt ruột cầu tử, mặc dù nghe tin Thái tử mang theo phi tử tới đây, họ cần tránh né một chút, thế nhưng người tới vẫn không ít.
Phượng Phi Vũ ngược lại cũng không bày giá tư thế Thái tử cao cao tại thượng, trong núi có suối, trong rừng có ếch, tất nhiên muốn chia sẻ với chúng khanh.
Cho nên lệnh tiểu lại nơi đó cũng không cần cấm mọi người vào núi, tránh mọi người mất công một chuyến.
Chỉ cần lưu lại một khoảng yên tĩnh cho Thái tử, nơi gần sơn tuyền trong núi, đến lúc đó vừa ngâm nước nóng vừa ngắm cảnh cũng hài lòng rồi.
Minh sơn do thường xuyên có quý nhân lui tới, nên đường núi được tu sửa khá bằng phẳng. Dù là các phu nhân, dùng trượng làm bằng trúc trên núi, vừa leo núi vừa nghỉ, cũng có thể trèo tới trên núi. Hơn nữa hai bên ven đường còn có đình nghỉ mát ghế đá, có bày biện bút tích của những vị đại nho đại tài của các thời đại trước, người ta có thể nghỉ ngơi và thưởng thức, khiến chuyến đi lên núi thêm thú vị.
Khi Phượng Phi Vũ vừa xuống xe ngựa, liền có công hầu đến vấn an.
Bởi vì không phải trong triều, không bàn công sự, nhưng nam nhân tụ tập lại một chỗ, tất nhiên không thiếu chuyện để nói.
Còn các phu nhân cũng tụ tập ở một chỗ, dọc đường oanh oanh yến yến, vừa nói vừa cười khá là nhộn nhịp.
Khương Lê mặc dù không nhận được ám chỉ âm thầm của thái tử, thế nhưng nàng vẫn để tâm thu thập động tĩnh của các vị công khanh trong triều.
Nàng luôn cho rằng câu chuyện của đám nô bộc hoặc đám nữ tử hậu trạch mới tìm được nhiều manh mối hữu ích.
Quả thực là vậy, chưa tới giữa sườn núi, Khương Lê sau khi thân thiết nịnh phu nhân Phó chủ tư Hộ bộ, biết được một chuyện: "Chủ tư Mạnh Hiến bên thuỷ công tư, đang tranh chấp với huynh trưởng Khương Hoà Nhuận của nàng về việc xây dựng mương nước Hoài Nam hiện đã rơi vào thế hạ phong, mắt thấy thịt mỡ đưa đến miệng mà không nuốt xuống được, tức giận về phủ nổi giận với ái thiếp.
Nghe nói ái thiếp rất xinh đẹp, vậy mà bị đánh mặt sưng vù như đầu heo. Đại phu nhân của hắn luôn ghen ghét đám ái thiếp xinh đẹp như trút được ngụm ác khí, khi tụ họp đám quý nhân với nhau đã nên đã kể chuyện này ra ngoài."
Khương Lê xấu hổ cười một tiếng, chỉ nói mình không biết "Ca ca" trên triều đình làm chính sự này. Nhưng Mạnh đại nhân đánh nữ nhân cũng không phải một trượng phu tốt. Nghe nói bình thường Mạnh đại nhân trong chuyện phòng the không được khoái hoạt, lại hay thích đánh nữ nhân. Cũng không biết hôm nay có tới Minh sơn bắt ếch ăn, bồi dưỡng chân dương bản thân còn thiếu hụt hay không.
Khương trắc phi, tính tình ngay thẳng đáng yêu, chỉ nói vài câu, mà chọc cho đám phu nhân hậu trạch cười như hoa nở.
Kỳ thật cũng khó trách Mạnh Hiến phát hoả lớn như vậy. Thuỷ công tư luôn muốn đoạt được lợi lộc từ công việc của nông tư. Nhìn công trình bên này béo bở, chỗ tốt giành lấy ăn sạch thịt thà, còn xương không nhai được lại quẳng trả cho nông tư.
Chuyện tu kiến kênh nước, từng khoản chi tiêu đều có quan hệ ràng buộc với nhau, nếu vận hành tốt, chỉ cần đào mấy đầu cống rãnh cho đủ số, còn lại đều có thể bỏ túi làm của riêng.
Công việc béo bở như vậy, Mạnh Hiến há chịu buông tha? Khi lên triều hắn dốc sức tranh thủ, nói đây là việc của thuỷ công tư cần làm.
Thủy công tư bắt nạt nông tư, quả thực đã quen mùi. Chủ tư nông tư trước kia không phải cũng bị hắn làm cho tức quá phải cáo quan hay sao? Bây giờ đổi một tên miệng hôi sữa Khương Hoà Nhuận tới, ngay cả lão cố chủ tư nông tư còn chưa từng dám tới Thuỷ công tư đòi tiền.
Mạnh Hiến ban đầu cảm thấy tiểu tử Khương Hòa Nhuận dễ bắt nạt, tất nhiên là không để vào trong mắt.
Nhưng ai có thể ngờ, hắn vừa tấu lên bệ hạ, muốn nhận công việc tu sửa kênh nước của nông tư. Tên Khương Hoà Nhuận liền nghiêng mặt, châm chọc hắn là tỳ, mắt to bụng tròn, không sợ bản thân ăn no quá vỡ bụng à?
Trước mặt mọi người, Mạnh Hiến chưa từng bị ai châm biếm như vậy. Đương nhiên không cam lòng, tức giận mắng mỏ hắn nói không lễ nghi, trước mặt bệ hạ dám nói lời vô lễ như vậy.
Thế nhưng Khương Lê lại lấy ra chiêu thức đã từng áp dụng khi hùng biện ép người ở thư viện Lạc An. Sai người chuyển toàn bộ ghi chép chứng từ của thuỷ công tư mấy năm gần đây cho bệ hạ ngự lãm.
Bên trong ghi chép chi tiết tỉ mỉ từng khoản mục, nghe nói là do bên nông tư dùng nửa tháng sửa sang lại.
Thuỷ công tư dâng tấu lên triều, vật liệu gỗ đá dùng để lót đường là một con số, mà thực tế lại là một con số khác, chênh lệch cực lớn, hơn nữa còn được đo đạc tỉ mỉ từng thước một.
Đoạn nào đo người nào đo, đều được nông tư và hàn lâm cùng nhau đóng dấu làm chứng, lấy đó thể hiện tính công bằng.
Thuỷ công tư của Mạnh Hiến đâu phải dùng nước lã để sống, sao có thể chịu nổi cách đo đạc chi tiết như vậy?
Con số chênh lệch quả thực quá lớn, khiến người nghe hốt hoảng.
Sau khi người của Khương Lê đọc xong. Khương chủ tư liền hỏi Mạnh Hiến đại nhân, lần này ngài tiếp nhận tu sửa kênh mương, xin hỏi định dâng tấu cần bao nhiêu bạc, trên thực tế sẽ đào bao nhiêu mương nước?
Mạnh Hiến nhất thời bị nắm thóp, chỉ có thể giả vờ ngoài mạnh trong yếu, mắng to thằng nhãi ranh Khương gia, ngậm m.á.u phun người!
Mà Khương Lê cũng không yếu thế, mắng Mạnh đại nhân trở về nên dùng mấy lượng "ba đậu" bồi bổ sức khỏe, nếu không ăn nhiều quá không thoát ra, nát bên trong bụng.
*ba đậu: tên một vị thuốc xổ, dùng "lượng, chỉ" làm số đo.
Nếu không phải có một đám quan viên ngăn cản, Mạnh đại nhân còn muốn xông lên đập cho Khương chủ tư một trận.
Sau đó Đoan Khánh đế và Thái tử điện hạ đều giận tái mặt, phạt mỗi người bổng lộc ba tháng, thì hai người mới thu liễm lại, không khí lúc đó mới dịu đi được.
Mặc dù bị nắm điểm yếu, thế nhưng là Mạnh Hiến không hề sợ hãi, phía sau lưng hắn là Mạnh gia là Đoan Khánh đế an tọa ở trên hoàng vị. Chỉ cần Đoan Khánh đế vẫn là hoàng đế, mười tên Khương Lê vạch tội hắn cũng không sợ!
Thế nhưng Đoan Khánh đế dù sao cũng muốn tô son trát phấn lên mặt đế vương, sử quan ngồi trên triều đình bên cạnh, đã ghi chép rõ ràng chuyện ngày hôm nay.
Số tiền Mạnh Hiến tham ô khá là lớn, quốc khố hiện tại còn không nhiều bằng. Mà nông tư trình báo khoản chênh lệch kinh người như vậy, cho dù ông ta không trách tội Mạnh Hiến tham ô, thế nhưng việc tu sửa kênh mương này, cuối cùng phải giao cho nông tư nơi đó mới yên được.
Mạnh đại nhân đã lâu chưa từng bị mất mặt như vậy, miếng thịt mỡ tới mồm còn bị lôi ra, khó trách hắn về nhà phải đánh đập thị thiếp mới giải toả được ác khí trong ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận