Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện
Chương 138
Mặc dù bọn thị vệ tiến đến đến không tính là muộn, nhưng là Ba vương thương thế quá nặng, sau đó sắc mặt chuyển sang trắng bệch, ở trước mặt các vị đại thần co quắp, cuối cùng vì mất m.á.u mà trút hơi thở cuối cùng ngay tại đó.
Thân hậu cũng không ngờ tới, kế sách của mình lại liên luỵ Khương quốc quân, bi thương khóc rống lên.
Bà ta cũng không phải bởi vì tình nghĩa phu thê với Khương quốc quân, mà bây giờ lão ta như vậy qua đời, chẳng phải tội trạng đều đổ lên đầu bà ta sao?
Điều khiến người ta để ý nhất, chính là vì hội minh sắp tới cần phải diễn binh, mà Thân Hoa không hiểu quân vụ, nên quyền hạn trong binh đều tạm giao cho Kim Khuê xử lý.
Trong khoảng thời gian này, nghe nói trong đại doanh của Kim Khuê nhiều tướng giáo đều không có mặt, do phải thao binh luyện mã, sau khi hoàn tất mới được trở lại quân doanh.
Đáng hận những kẻ đó đều là lũ đệ tử hoàn khố, trước kia dùng tiền mua chức tước, hoàn toàn không có tí năng lực gì.
Bọn họ sau vài ngày diễn luyện, đều bị mời đi nơi khác. Lý do rằng tham quân nói khẩu âm Đại Tề khó nghe, lại nghe nói không cần đi sa trường phơi nắng gió, liền hết sức vui mừng tạm nghỉ.
Kết quả hiện tại, cho dù Thân Hoa phản ứng nhanh, tranh thủ thời gian điều động thân tín đến hành cung giải vây cho Thân hậu, cũng là nước xa không cứu được lửa gần!
Tên Kim Khuê ngày bình thường giả dối ra vẻ mọi chuyện đều thuận theo Thân gia, hoá ra toàn bộ chỉ là chướng nhãn cả. Lão ta y hệt như tên Thịnh Diệp tướng quân, khăng khăng trung thành với huyết mạch lão Ba vương để lại.
Khương Lê cũng xảo trá, khó trách cô ta muốn đưa xấu thị nữ vào trong quân doanh, thận trọng từng bước, bất tri bất giác chiếm đoạt quân quyền.
Hiện tại không trông cậy vào Thân gia được, mà tiểu nhi tử của mình lại bị đưa tới Đại Tề làm con tin. Không thể về chịu tang Khương quốc quân, chứ đừng nói tới chuyện tranh giành ngôi vị.
Thân hậu trong lòng biết rõ, lần này chính mình không trông cậy được vào người khác, chỉ biết la khóc om sòm, kêu gào mình bị oan.
Thị vệ nghe theo lệnh Khương Lê muốn tới bắt bà ta, Thân hậu liền như phát điên trừng mắt lên, đôi con ngươi đỏ ngầu nói:
- Đây rõ ràng là nơi ở của vương nữ Khương Lê, không phải tẩm viện quốc quân! Là cô ta thiết kế để quốc quân đổi tẩm viện với mình. Là cô ta dụng tâm khó dò.
Bà ta bên này kêu khóc, còn Khương Lê lại không nói lời nào, nước mắt trên mặt lã chã rơi xuống, sau đó chạy vọt tới cây cột ở gần đó, nhưng được Bạch Thiển và thị vệ ở quanh giữ lại.
Khương Lê cũng hô to:
- Để cho ta đập đầu c.h.ế.t đi cho rồi! Phụ vương thương tiếc ta vừa mới sinh xong, không chịu được gió lạnh trên núi, nên mới cùng ta đổi tẩm viện. Nếu như biết trước có thích khách tới, cho dù liều mạng ta cũng không đổi, để bản thân ta thay phụ vương c.h.ế.t đi là được. Bây giờ phụ vương qua đời, mẫu hậu trách móc, ta... ta còn sống làm gì cơ chứ?
Hai người đều khóc lớn, nhưng Thân hậu chỉ biết mắng chửi phàn nàn, chi trích kế nữ. Còn vương nữ khóc vì đau lòng phụ vương qua đời, mẫu hậu vu oan, hơn nữa thân hình mảnh khảnh tiều tụy ngã vào lòng Bạch Thiển, khóe mắt phiếm hồng, gương mặt giống như bị nước suối rửa qua, thực khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Không ai biết được, nữ tử nhu nhược thế này, nếu như rơi vào tay Nhung vương lưng hùm vai gấu kia, sẽ là hoàn cảnh thế nào?
Các lão thần ở đây có người từng thấy qua dung nhan tiên vương hậu.
Tiên vương hậu mới là huyết mạch chính thống Ba quốc. Hiện giờ thấy vương nữ khóc lê hoa đái vũ như vậy, còn kẻ đầu têu chuyện này là Thân hậu lại lớn tiếng kêu oan, giống như bản thân bị người ta hãm hại vậy, quả thực không thể nhịn được nữa.
Có người đứng ra, chỉ tay vào Thân hậu trợn mắt mắng to:
- Nếu không phải có kẻ muốn hãm hại vương nữ, cố ý dẫn sói vào nhà, cho dù quốc quân đổi tẩm viện thì cũng chẳng có chuyện gì cả. Đại vương giờ đã qua đời, việc này nhất định phải tra cứu, chư vị tại đây ai cũng không thoát khỏi liên can.
Khương Chi lúc này bị Thân hậu chọc cho tức giận, tay chân lạnh băng. Ngày bình thường vương tử hào hoa phong nhã chỉ cần nghĩ đến muội muội nếu chẳng may bị Nhung vương bắt được, trái tim như bị bóp nghẹt vậy.
Giờ Thân hậu vẫn không chịu buông tha, tiếp tục mắng nhiếc Khương Lê là kẻ âm hiểm xảo trá, là họa thủy Ba quốc. Khương Chi liền không nhịn nổi tức giận, vọt lên trước chỉ vÀO mặt Thân hậu:
- Độc phụ! Đúng là bất hạnh chi quốc. Phụ vương ta cưới bà mới gặp phải kết cục này! Nếu như mẫu hậu còn khỏe mạnh, há lại để kẻ độc phụ như ngươi quấy rối vương đình, nâng đỡ thân tín, tham ô mồ hôi nước mắt của dân chúng!
Lời nói này nói trúng vào nỗi lòng của các lão thần ở đây!
Tiên vương hậu là vương nữ chân chính Ba quốc, loại khí độ phong phạm đó đã từng kiến bao nhiêu quý tục đệ tử Ba quốc say mê?
Nghĩ lại một chút từ sau khi Thân hậu được sủng ái, chỉ lo nâng đỡ Thân gia, nắm giữ quân quyền, làm lớn mạnh thế lực Thân gia, cho nên trong lòng đều có chút không cam lòng.
Đây chính là tan đàn xẻ nghé.
Ba vương qua đời, hiện tại toàn bộ hành cung đều bị Cơ Vô Cương và bách phu trưởng Bạch Thiển mang theo tinh binh khống chế. Có thần tử nghe nói Cơ Vô Cương sai người truyền lệnh cho Kim Khuê tướng quân đang đóng binh ngoài thành, phong tỏa toàn bộ hành cung và các thông đạo từ Mai thành với Ngưỡng thành.
Trong lòng bọn họ liền biết, đây chính là lúc đại vương tử và vương nữ cùng nắm giữ toàn bộ hành cung trong tay, kẻ nắm binh quyền mới có quyền lên tiếng.
Thân gia mặc dù quyền thế vẫn còn, thế nhưng nước xa không cứu được lửu gần. Về phần Thân Hoa đi theo Thân hậu tới đây, cũng vừa bị Bạch Thiển sai người bắt trói lại.
Khương Lê vừa rồi khóc bi thương, cũng không phải là vì thương tâm phụ vương, mà là nghĩ tới mẫu thân mình lúc mất đi đau khổ và bất lực thế nào, nàng không nhịn nổi nên rơi lệ.
Bây giờ phụ vương cứ như vậy rời đi, chỉ mong mẫu thân tại nơi âm ty đã đầu thai chuyển thế, không tiếp tục gặp lại nam nhân phụ tình bạc nghĩa, khắt khe với cả con cái ruột.
Cơ Vô Cương nắm toàn bộ hành cung trong tay, nhốt Thân hậu Thân Hoa, và mấy kẻ thân tín của Thân gia vào ngục, sau đó liền trấn an các vị thần tử. Cùng đại vương tử vương nữ và mấy vị đại thần thương nghị xem tiếp theo phải làm gì.
Khương Lê lau nước mắt, bình tĩnh suy nghĩ một chút liền nói:
- Bây giờ hội minh sắp đến, tiểu quốc sinh biến, chính là dẫn sói vào nhà. Truyền lệnh xuống, phong bế tin tức quốc quân băng hà, không phát tang. Chỉ nói quốc quân không quen khí hậu, ăn phải đồ lạ bị đau bụng, không thể chủ trì yến tiệc khoản đãi chư vương. Đợi sau khi hội minh kết thúc mới phát tang.
Có hai lão thần dị nghị đối với cách làm của Khương Lê, cảm thấy làm vậy là bất kính đối với di thể Khương quốc quân.
Mặc dù lúc này thời tiết chuyển lạnh, thế nhưng nếu thật sự để lâu không phát tang, qua vài ngày t.h.i t.h.ể sẽ có mùi hôi. Như vậy chính là bất kính với tiên quân, nếu ghi vào sử sách thì đám lão thần coi trọng danh dự đều không đảm đương nổi.
Khương Lê lúc này đã thay đổi bộ dáng yếu đuối khi nãy, mắt tuy nhìn thẳng vào lão thần câu nệ tiểu nghĩa, nhưng lại mở miệng nói chuyện với Kim Khuê tướng quân:
- Kim tướng quân, thiết kỵ binh Lương quốc nếu hành quân ngày đêm, muốn bao vây đô thành Ba quốc cần thời gian bao lâu? Ba quốc có thể chống đỡ được tới khi nào?
Kim Khuê không chút nghĩ ngợi nói:
- Gần đây Lương quốc thu mua chiến mã ngàn thớt, hơn nữa hiện tại trời đang vào thu, hành quân khí hậu mát mẻ, chủ cần ba ngày là có thể tới chân thành quốc đô Ba quốc. Mà tướng sĩ của ta chiến giáo đao kiếm đều dùng từ hơn mười năm trước, tướng sĩ bảo dưỡng như trân bảo cũng không chịu nổi thiết giáp rỉ sắt mỏng bớt, huống chi Thân gia tham ô phần lớn quân lương, khiến tướng sĩ oán than không ngừng... Nếu chúng ta vẫn liều c.h.ế.t bảo vệ Ba quốc, nhiều nhất có thể ngăn được binh sĩ Lương quốc ba ngày...
Khương Lê sau khi nghe xong, mặt không thay đổi nhìn chư vị thần tử nói:
- Các ngươi thấy đó, nếu địch quốc nổi lên tâm tư, thôn tính Ba quốc bất quá chỉ mất có sáu ngày thôi. Đến lúc đó cho dù các vị có tôn lễ thủ nghĩa cử hành tang lễ long trọng cho phụ vương ta, chỉ sợ quan tài còn chưa kịp nhập thổ vi an, gót sắt của địch nhân đã giày xéo nắp quan tài phụ vương.
Nói đến đây, nàng đứng lên nói:
- Vì lê dân bách tính Ba quốc trăm năm an khang, ta liền thà rằng gánh lấy tội danh bất hiếu này. Nếu các vị ai chú trọng danh tiết, cứ mở miệng ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Chút nữa sẽ có người giải các ngươi vào ngục, đợi sau khi kiếp nạn qua đi ta sẽ lại thả các ngươi ra. Đến lúc đó các ngươi có thể đổ hết tội danh lên đầu kẻ phụ nhân kiến thức thiển cận là ta, tẩy trắng bản thân các ngươi. Còn nếu ngại thanh danh chưa đủ trong sạch, liền tự tìm dây thừng chọn nơi không người mà treo mình tỏ rõ ý chí. Ta nhất định sẽ để sử quan ghi lại công đức của các ngươi.
Các lão thần Ba quốc đều quen thuộc với đại vương nữ dịu dàng động lòng người của mấy năm trước, vậy mà đều không biết Khương Lê ngoài mặt mỉm cười có lễ, nhưng bên trong lại có một mặt khác cường thế xảo quyệt như vậy.
Chỉ một phen nói lý, liền bác bỏ hai lão thần mua danh chuộc tiếng khiến họ đỏ mặt tía tai, không phản bác được. Có kẻ đang định mở miệng cãi lại, liền bị các lão thần ở đây không nhịn được lên tiếng khiển trách rằng không biết phân nặng nhẹ đúng sai, sau đó liền không quan tâm tới hai kẻ đó nữa, mà tiếp tục cùng đại vương nữ thương nghị chuyện tiếp theo cần sắp xếp.
Mặc dù bọn họ cũng biết, Khương quốc quân c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, vốn nên do đại vương tử chủ trì cục diện. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ liền nhận ra Khương Chi là người không có chủ ý, còn Cơ Vô Cương thì chỉ nghe lệnh Khương Lê.
Cuối cùng chuyện lớn hoá chuyện nhỏ, đều do Khương Lê đánh nhịp định đoạt.
Chỉ là t.h.i t.h.ể quốc quân cũng không thể để mặc cho hư thối được. May mắn ở Mai thành có động suối, nơi đó râm mát, để t.h.i t.h.ể trong đó cũng bảo quản được mấy ngày không hư.
Kể từ đó, bọn họ tuy tới sớm năm ngày nhưng đều là những ngày bận rộn không ngừng.
Đợi đến ngày hội minh, Khương Lê thân mặc váy dài truyền thống Ba quốc hở eo, khoác áo kim tuyến, đầu đội kim quan có hình đầu rắn đại diện thân phận vương nữ. Tóc dài xoã tung, như tơ lụa màu đen, rủ xuống trùm lên bộ váy bó sát người, bao phủ bờ m.ô.n.g đầy đặn. Môi đỏ má phấn, trường mi khẽ chớp, tư thái ung dung cao quý xuất hiện tại minh hội chư vương, nhưng vẫn chưa thấy mấy người có mặt.
Dù sao năm nay chủ nhà là Ba quốc, một tiểu quốc, không hiệu lệnh nổi chư quốc, cũng chấn nhiếp không nổi mấy vị phiên vương.
Mà Khương quốc quân lại là kẻ a dua nịnh nọt, với cao đạp thấp khiến chư quốc chán ghét. Tới chậm một chút, coi như tỏ thái độ coi thường với chủ nhà.
Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, hôm nay đông gia tổ chức hội minh tới, nhưng ngồi trên bàn tiệc lại là một nữ tử thiên kiều bá mị, xinh đẹp khuynh thành.
Ba bốn vị quốc quân tới sớm nhịn không được đứng dậy, nhìn chằm chằm vị quý nữ Ba quốc. Trong lòng ngờ vực tự hỏi là tinh linh ở đâu huyễn hoá ra vị này, chỉ sợ chớp mắt một cái người liền biến mất.
Trùng hợp vương tử Lương quốc Lưu Bội cũng tới sớm, hắn cũng hít một hơi dài. Mặc dù khi ở Lạc An cũng quen biết chất tử Khương Hòa Nhuận, cũng biết bí mật của "hắn ta". Thế nhưng lúc này, thấy nàng ngồi trên đài cao, thu thuỷ doanh doanh, dưới làn hơi nước dần dần lộ ra giai nhân diễm, nhất thời hắn cũng không nhịn được bị người quen cũ này câu mất tâm hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận