Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 132

Khương Lê chỉ nhìn lướt qua mảnh lụa, cảm thấy thư pháp của Điện hạ có tiến triển, đầu bút mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.

Đáng tiếc Phượng Phi Vũ rộng rãi, dù muốn bỏ qua mọi chuyện, nhưng nàng lại không muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Sau đó nàng liền ném mảnh lụa vào hồ nước, mấy ngày nay trời ấm, nước không kết băng, những con cá trong hồ truy đuổi mảnh lụa lúc lên lúc xuống, nhìn cũng khá thú vị.

Hiện tại đã bắt đầu vào mùa đông, con đường nối liền giữa Ba quốc và Đại Tề đều bị kết băng dày, thông tin đi đi về về cũng không hề thuận lợi. Mặc dù không trả lời thư có chút thất lễ, nhưng cũng có thể khiến người ta hiểu được - Phượng Phi Vũ từ trước tới nay đều không phải người khéo léo hiểu lòng người gì hết.

Chỉ là chuyện chàng ta có cưới Dương thị hay không, há lại chỉ do mình chàng có thể quyết định được? Chàng sau khi rõ ràng rằng mình thực sự rời khỏi Đại Tề, mọi tưởng niệm ân ái đều nhạt dần, một từ biệt hai trấn an, thời gian qua lâu, người mới nhan sắc còn kiễu diễm ân ái hơn so với người cũ nhiều.

Ổn nương mang theo thị nữ bưng cho Khương Lê một nồi canh nhỏ, từ xa đã thấy Khương Lê đang đứng cạnh hồ trầm tư nhìn ra xa, liền vội bước lại gần nói:

- Khương Lê, nơi này gió lớn trời lại lạnh, có cảnh đẹp gì đáng xem đâu? Muội mau trở về phòng, cẩn thận nhiễm lạnh đó!

Nàng trước kia vẫn không hề biết Khương Lê chính là thân nữ nhi, khi hiểu rõ ẩn tình, thật sự là cảm thấy cô em chồng là người tài cao gan cũng lớn. Vậy mà làm ra nhiều chuyện kinh hãi thế tục như vậy.

Thế nhưng Ổn nương cũng biết nàng ấy không hề dễ dàng, Thái tử điện hạ muốn cưới chính thê, Khương Lê lại mang thai, cho dù lưu lại cũng sẽ làm phiền mắt Thái tử phi.

Suy bụng ta ra bụng người, Ổn nương cảm thấy đổi lại là mình, trượng phu cưới người khác, chính bản thân nàng cũng lập tức rời đi. Chỉ là muội ấy một mình mang thai sẽ chịu khổ, nàng thân là trưởng tẩu càng phải quan tâm nhiều hơn.

Nồi canh này chính là một trong những thứ nàng có thể làm được cho muội ấy, dùng tương đậu do Ổn nương mang từ quê nhà tới, ở Ba quốc thực sự không thể tìm được hương vị như vậy.

Buổi sáng nay, Khương Lê ngẫu nhiên đề cập tới, Ổn nương liền vội vàng dùng sữa đậu nành đã ủ tốt, dùng thịt bò thêm khoai tây hầm cho Khương Lê một nồi.

Có lẽ mang thai khẩu vị thay đổi, Khương Lê mấy ngày nay sức ăn càng lúc càng lớn, nhất là món canh thịt bò hầm tương đậu do tẩu tử làm, càng ăn càng nghiền.

Lúc trước Phượng Phi Vũ cũng rất thích ăn món này do Ổn nương ủ, cho nên nhiều lần theo nàng tới phủ chất tử ăn chực.

Mà bây giờ thân ở Ba quốc, có thể ăn được một ngụm canh phong vị Tề quốc, quả thực khiến người ta cảm khái cảnh còn người mất.

Trong lòng Ổn nương như vậy, còn tâm tư Khương Lê lại nghĩ tới chuyện khác.

Bất kể như thế nào, bây giờ thoát khỏi thân phận chất tử, trên phương diện buôn bán, tẩu tử không còn bị gò bso nữa. Rốt cục cũng có thể thoải mái thi triển quyền cước, Khương Lê thậm chí còn khuyến kích tẩu tử phát triển thương nghiệp.

Ổn nương cũng sâu sắc cảm nhận được, cho dù trở lại Ba quốc, huynh muội hai người cũng không phải được cha mẹ thương yêu.

Hôm trước, cũng không biết vì sao, Khương quốc quân tuyên Khương Chi tiến cung. Cũng không biết tại sao, lại mắng phu quân một trận, trong từ ngữ ý chỉ trách móc chàng không biết quản giáo, để Khương Lê gây ra chuyện, mọi chuyện đều là do huynh trưởng không đúng.

Ổn nương đau lòng phu quân bị mắng chửi, dáng vể trở về liền sầu não uất ức, chính là muốn làm tất cả chuẩn bị, trải rộng sản nghiệp ra khắp các nước.

Lúc trước nàng đã mua rất nhiều ruộng đồng, cửa hàng, chuẩn bị cho việc kinh doanh. Hiện tại giá ruộng đất đều tăng cao, coi như kiếm được một khoản tiền lớn. Ngay cả kho cầm cố cửa hàng ở Lạc An, nhờ có Khương Lê chỉ điểm, nàng cũng kiếm được mấy lần tiền đất.

Nếu mẫu quốc không lưu người, nàng sẽ cùng phu quân và em chồng đi tới bất cứ nơi nào cũng có thể sống cuộc sống tiêu diêu tự tại được.

Khương Lê cảm thấy có tẩu tử tháo vát quản lý mọi chuyện trong ngoài phủ trạch, nàng cũng không cần quan tâm chuyện gì cả.

Hai người đang nói đùa, thì chiếu thư trong cung cũng truyền tới.

Thân hậu cũng không hề khách khí, nói thẳng Khương Lê trước đó đã gả cho Đại Tề, nếu vẫn ở lại vương đình chỉ sợ ảnh hưởng dnah dự vương thất Ba quốc, mà Nhung vương từ lâu đã nghe danh sắc đẹp của Khương Lê, đề nghị kết thành thông gia của Ba quốc cũng rất tán thành, gửi quốc thư cho Ba vương, để ông ta mau chóng gả vương nữ Khương Lê tới Nhung quốc.

Nghe xong chiếu thư, cung nhân tới truyền đọc cũng là dáng vẻ vênh váo tự đắc, hất cằm lên nhìn Khương Lê nói: 

- Chúc mừng vương nữ, lại được lương duyên, ý tứ vương hậu là nếu ngài đã chuẩn bị xuất giá, từ hôm nay trở đi ở trong phủ chuẩn bị đồ đạc, tu thân dưỡng khí, không thể tùy ý xuất nhập phủ.

Khương Lê không nói gì, bình tĩnh phân phó hạ nhân tiễn cũng nhân ra ngoài. Ổn nương thì vội vàng trở về, nói chuyện này cho Khương Chi biết.

Khương Chi nghe xong lập tức xuất phủ tìm muội muội, trên đường cũng nghĩ đủ mọi cách, nếu đều không được thì cả nhà liền trốn đi.

Khương Lê thấy ca ca vội vã tới đây, nghe thấy huynh ấy muốn mình bỏ trốn, nàng khẽ cười nói:

- Ca ca khó khăn lắm mới có thể cùng tẩu tử trở về Ba quốc, về sau tự nhiên có tư cách, sao có thể bởi vì chuyện này mà trốn đi. Trước khi trở về Ba quốc, muội đã lường trước được hết những chuyện này, đã có chuẩn bị rồi, tất sẽ không để Thân hậu đắc ý.

Nói xong  liền khuyên ca ca trở về.

Tiễn ca ca đi, Khương Lê lặng yên suy nghĩ việc này, nếu là ý chỉ của phụ vương, nàng chỉ cần báo lại chuyện mình mang thai cho phụ vương biết là được. Dù phụ vương có tức giận, nhưng cũng có thể miễn đi kiếp nạn này.  Nhưng nếu việc này do Thân hậu chủ trì, nếu nói ra ngược lại tạo thành cớ cho bà ta gây sự. Cho dù có thể phá được kế hoạch lần này của bà ta, thế nhưng Thân hậu tất có hành động khác nhằm vào huynh muội hai người. Nên hiện tại nàng phải suy nghĩ sao có thể giải quyết triệt để chuyện này, để cho Thân hậu biết nàng không phải tiểu vương nữ vô dụng nhu thuận trước kia nữa.

Lại nói tới trong cung, chuyện hòa thân với Nhung quốc được thuận lợi như vậy, khiến cho Thân hậu đại hỉ, hơn nữa bà ta tin rằng chỉ cần Ba quốc còn thì thế lực Thân gia vẫn luôn vững chắc.

Dưới con mắt của bà ta, mình chỉ là một phụ nhận, thế nhưng lại hữu dũng hơn đám quan văn võ trên triều nhiều. Bọn họ trên chiến trường g.i.ế.c nhau kẻ c.h.ế.t ta sống, kết quả lại từng bước lui binh, tang nhục nước nhà. Còn mình chỉ cần dùng một kế nhỏ, có thể lấy được đường sinh cơ cho Ba quốc. Nếu Ba vương giao chuyện quốc gia đại sự cho mình từ sớm, không chừng hiện tại đã bình định được hỗn loạn với Ba quốc từ lâu.

Ba vương sủng ái mấy tiện nhân lẳng lơ kia, thì để cho ông ta sủng đi. Chẳng lẽ bà phải học dáng vẻ của tiên hậu vô năng, chỉ bởi vì mất đi nam nhân mà buồn đau suốt ngày?

Chỉ cần nắm quyền lực trong tay, cho dù Khương quốc quân có c.h.ế.t đi, bà cũng chẳng cố kỵ gì cả.

Ngày thứ hai tảo triều, Thân hậu trong cung vui mừng khấp khởi chờ tin tức, nhìn xem quần thần là mang ơn, tán dương mình. Nhưng nào ngờ được trên triều đột nhiên sinh biến, cuốn lên một mảnh sóng gió.

Ba vương nói việc Thân hậu đưa đại vương nữ tới Nhung quốc hòa thân, triều đình lập tức sôi trào, quần thần phẫn nộ.

Một lão thần nói: 

- Bệ hạ, mặc dù nước ta tác chiến bất lực, nhưng Nhung quốc ít người, cho dù thắng được một hai trận, đoạt được vài thành trì nhưng cũng bị tổn thất không ít binh lính. Chúng ta chỉ cần tái chiến thêm mấy lần, chính Nhung quốc sẽ không chịu  nổi áp lực trước.

Một đại thần khác cũng nói: 

- Bệ hạ, Nhung quốc lòng lang dạ thú, sau khi hoàn thân tất nhiên sẽ yêu cầu chúng ta phải tiến cống. Chỉ là một tiểu quốc nhỏ bé, ta không thể chiến thắng thì thôi, lại còn phải tiến công, khi đó Tề quốc Lương quốc tất nhiên sẽ nghĩ rằng Ba quốc ta không chịu nổi một kích, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn quân tới chiếm đoạt nước ta.

Chủ quản quốc khó đại thần nói:

- Bệ hạ, nguyên bản Ba quốc ta dân phú quốc an, bách tính an cư lạc nghiệp. Nhưng vì tiếp tế lương thực cho Tề quốc, thuế má tăng cao, người dân sớm đã không còn tiền, khiến cho bách tính lầm than. Nếu như giờ lại vừa hòa thân vừa tiến cống cho Nhung quốc, sợ rằng sẽ xảy ra nội loạn, khi đó chẳng cần ngoại địch xâm lấn, chính Ba quốc cũng tự sụp đổ. Kính xin bệ hạ nghĩ lại.

Các vị đại thần cùng nhau phản đối hòa thân, có đại thần còn đưa cả dẫn chứng sử sách, nội cung tham gia chính sự là họa vong quốc. Bầu trời không có hai mặt trời, nước không thể có hai vua, Thân hậu làm như vậy là đặt bệ hạ ở chỗ nào?

Khương Quốc quân không nghĩ tới quần thần phẫn nộ như vậy, bởi vì gần đây ông ta chán ghét Thân hậu, cho nên chuyện quốc sự đều ỷ lại vào Cơ Vô Cương.

Cho nên lúc này ánh mắt liền nhìn về phía Cơ Vô Cương.

Cơ Vô Cương đã nhận được mật tín của Khương Lê, thong dong nói: 

- Thần cũng không tán thành tiến cống cho Nhung quốc, hiện tại Ba quốc và Tề quốc giao hảo, chính là ngọn gió đông, nếu như ta không dựa vào việc này, chẳng lẽ để Nhung quốc áp chế Ba quốc ta mãi?

Quốc quân Khương từ trước đến nay là kẻ lấn yếu sợ mạnh, để cho ông ta phải hướng Nhung quốc nhỏ bé cúi đầu xưng thần, thực là đi trái với chuẩn tắc làm người của ông ta. Thế nên liền hỏi tiếp:

- Nếu không tiến cống, ta phải làm thế nào?

Cơ Vô Cương ngẩng đầu lên nói:

- Tất nhiên là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Nhung quốc nếu dám can đảm phạm tới, Tề vương nhất định xuất binh chinh phạt!

Ánh mắt Khương Quốc quân sáng lên: 

- Thực sao?

Cơ Vô Cương khẽ mỉm cười nói:

- Vài ngày trước, Thái tử Đại Tề đã gửi tới một phong thư, hiện tại đang lưu ở chỗ vương nữ Khương cơ, xin quốc quân xem xét.

Ba quốc là một tiểu quốc, gió thổi cỏ lay đều được chú ý. Khương Quốc quân quả thực có nghe được tin tức Thái tử Đại Tề gửi cho Khương Lê một phong thư.

Xem ra mặc dù nữ nhi bị Thái tử Đại Tề đưa trở về Ba quốc, thế nhưng dư tình chưa hết, vẫn còn vài ba phần tình nghĩa.

Sau đó,  Ba vương lập tức triệu vương nữ Khương Lê lên vương đình.

Rất nhiều thần tử lâu không gặp vị vương nữ này. Bây giờ gặp lại, khí tức thiếu nữ gần như biến mất hoàn toàn, ngược lại có mấy phần khí độ giống như nam tử, nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp động lòng người. Bước chân khoan thai, lưng thẳng tắp, hào phóng tự nhiên hành lễ với Ba vương.

Khi nàng ra hiệu thị nữ bên cạnh trình sách lụa lên, Khương quốc quân kích động mở ra nhìn chăm chăm.

Trời phù hộ Đại Tề, có được quốc trữ thân thiện bực này, đúng là giải khốn của Ba quốc, trấn an được nỗi lo trước mắt Nhung quốc xâm lấn. Nếu Nhung quốc dám xuất binh, tất sẽ bị Tề quốc đánh cho hôi phi yên diệt. Bình thường vương nữ Khương Lê không hiểu chuyện lắm, còn cần lão Ba vương chỉ dạy nhiều hơn, không thể lơ là...

Khương Lê sau khi thi lễ, liền đứng ở một bên, nhìn thần sắc phụ hoàng dần giãn ra, thầm thở phào nhẹ nhõm - xem ra mấy con dấu củ cải trong phủ nàng không phải phế vật, chữ của nàng còn bắt chước y hệt Phượng Phi Vũ. Phụ vương bị tửu sắc làm mờ mắt, nào nhìn được sơ hở?

Chiếu thư tất nhiên là giả, thế nhưng trời đã vào đông. Đường sá không thuận tiện, cho dù phụ vương có nhớ ra đưa thưa nịnh nọt trả lời, cũng cần chút thời gian.

Mà qua mấy tháng kéo dài thời gian, cũng đủ để nàng và Cơ Vô Cương làm được nhiều chuyện.

Chỉ là không biết Thái tử điện hạ, nếu như biết mình bị mất mặt trước phụ vương, tựa như đối với nàng dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, có tức giận hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận