Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 76

Dưới men rượu thơm nồng, tất cả đều trở lên tự nhiên.

Ở Thuận Đức có rất nhiều rượu trái cây, người ta huấn luyện khỉ treo lên cây để hái quả từ trên cao xuống, chọn những quả mọng ngon nhất, dùng để cất rượu. Mùi vị rất thơm, màu sắc trong veo, rượu nặng nhưng ngấm rất chậm.

Hôm nay trên bữa tiệc, Khương Lê quả thực uống không ít, lúc này hơi rượu mới bốc lên, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Bộ y phục màu đỏ hơi mở, thắt lưng rơi xuống đất, cổ áo lỏng lẻo, chiếc yếm màu xanh nhạt hơi lộ ra, đôi chân mảnh khảnh dưới vải lụa mỏng như ẩn như hiện. Vậy mà nàng còn to gan cưỡi lên người Phượng Phi Vũ, ngón tay duỗi thẳng, ngả ngớn ngoắc ngoắc cằm của chàng, khẽ nhả từng chữ nói:

- Vương hầu công tử nhà nào, sao lớn lên anh tuấn như vậy, thực khiến người ta yêu thương, để tỷ tỷ dạy ngươi trưởng thành được chứ?

Phượng Phi Vũ cảm thấy thật sự là rượu làm mất lí trí, gan cũng phình to ra rồi! Bất quá mới chỉ uống có một bình, mà dám vuốt cằm chàng tự xưng là tỷ tỷ rồi.Nếu không nghiêm khắc xử lý, chẳng phải sau này nàng còn muốn lật trời sao?

Chàng vươn tay, kéo đầu nàng xuống hỏi:

- Nàng muốn dạy ta thế nào?

Khương Lê dứt khoát ghé lên trên người chàng, ôm lấy cổ chàng đầu lưỡi vươn ra liế.m láp lỗ tai người bên dưới, hơi thở gấp gáp phả vào cần cổ Phượng Phi Vũ.

Vậy mà khiến mặt Phượng Phi Vũ hơi đỏ lên, mày kiếm nhướn cao nói: 

- Học được bộ dáng này ở đâu vậy? Phó,ng đãng như thế?

Nếu như là ngày thường, nghe thấy Phượng Phi Vũ nâng giọng, Khương Lê đã nằm rạp trên mặt đất, kinh sợ bồi tội với Thái tử từ lâu rồi. 

Thế nhưng là hôm nay nàng say ngoắc cần câu, thực sự chẳng biết trời cao đất rộng thế nào, đầu cọ cọ ở trên cổ chàng, cười khanh khách:

- Thái tử không phải sưu tập rất nhiều tranh sách sao? Tới hôm nay lại không được? Chẳng lẽ chỉ là đàm binh trên giấy? Có muốn tỷ tỷ lần lượt dạy ngươi không?

Phượng Phi Vũ thân ở thượng vị đã quen, bây giờ trên giường lại gặp phải một tiểu yêu tinh muốn tạo phản, vô pháp vô thiên, nếu như không thể "làm" nàng, quả thực mặt mũi trữ quân Đại Tề của chàng cũng mất hết.

Phượng Phi Vũ không thèm trả lời nàng, giơ tay kéo màn che xuống, ngăn nụ cười khanh khách của nữ tử này lại, cho nàng biết tột cùng là ai dạy ai... 

Cuộc ganh đua luận bàn này chính là vào nửa đêm, trong đêm đó thị nữ đưa nước nóng vào phòng những ba lần, còn đưa tới cả một hũ thuốc mỡ giảm đau. Chỉ nghe thấy trong màn loáng thoáng tiếng cầu xin, mơ hồ còn có tiếng thút thít rên rỉ.

Cuối cùng sau một hồi yên lặng, bên trong lại truyền một tiếng "chát" như tiếng tát tay, một giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Như chó hoang ghẻ, tìm được mảng tường thủng mà cọ? Sao mãi vẫn chưa xong?

Nam nhân trong màn bị tát tay, nhưng cũng chẳng tức giận, chỉ thấp giọng như đang dỗ dành cái gì.

Mấy thị nữ đứng ngoài mặc dù không hiểu điển cố chó hoang cọ tường là thế nào, nhưng trán lại đổ mồ hôi lạnh, từng người từng người lui dần ra xa, còn trong nội thất vẫn náo nhiệt như cũ, không ngừng lại có âm thanh vọng ra.

Đến ngày thứ hai, mặt trời lên cao, thế nhưng Điện hạ và trắc phi vẫn chưa có ý định dậy rửa mặt.

Khương Lê từ từ mở nửa mắt, cảm thấy toàn thân đều đau đớn khó nhịn. Hơi nhấc chân lên, cảm thấy gân cốt đều rã rời.

Nàng không phải sau khi say rượu liền quên sạch mọi chuyện, kí ức đêm qua hiện lên, chi tiết nhỏ nhất cũng nhớ vô cùng rõ ràng.

Nàng càng nghĩ, trán đổ mồ hôi lạnh càng nhiều. Trong lòng nghi ngờ rượu đêm qua có bỏ thêm cái gì, khiến gan chó của nàng to lên thành gan gấu, bình thường tửu lượng của nàng cũng đâu có tệ, sao lại có thể mất hết lí trí như đêm qua được cơ chứ?

Nếu Thái tử một lần đạt được liền trở mặt vô tình, cái khoản nợ đêm qua của nàng đều tính toán chi li. Vậy thì ngoài việc nàng đùa giỡn quý công tử nhà lành ra không nói, nhưng cái tát tay hôm qua... có khi còn bị chụp cho tội danh cố ý mưu hại long tử Đại Tề...

Nghĩ tới đây, cơn buồn ngủ bay sạch, cũng không lo được toàn thân bủn rủn, chỉ vội vàng vơ lấy y phục mặc tạm vào, sau đó trở mình vượt qua nam tử đang ngủ say bên buồn, phục một tiếng quỳ gối xuống thảm trước nhuyễn tháp.

Phượng Phi Vũ bị nàng đánh thức, cau mày mở mắt, liền thấy tiểu yêu tinh chàng lâm hạnh đêm qua đang mặc y phục của mình, bò rạp trên mặt đất, trán cúi sát đất nói:

- Hôm qua... Ta thật sự là say rượu không đức, nếu có chỗ nào mạo phạm Thái tử, tuyệt không phải cố tình, xin Thái tử thứ tội.

Thái tử tựa người vào cột giường, mặc cho chăn trượt xuống, lộ ra vết cào trên lồng n.g.ự.c cường tráng, nghiêng mắt nói:

- Nếu để Cô nói, quả thực mạo phạm không ít, quân đây là muốn xin khoan dung từ khoản nào vậy?

Khương Lê mặc dù quỳ rạp đau cả thắt lưng, thế nhưng trong lời nói cũng không dám buông lỏng nửa phần, trong đầu suy nghĩ đủ thứ đúng là mất bò mới lo làm chuồng, đành thấp giọng nhỏ nhẹ nói:

- Chuyện đầu tiên, chính là không nên mượn rượu, bị khí độ anh vĩ tuyệt luân của Thái tử làm  mê đảo tâm hồn, tham luyến sắc đẹp của Điện hạ, tình thể khống chế bản thân...

Nói xong mở đầu, thì những điều sau đó liền dễ dàng hơn. Khương Lê hít một hơi tiếp tục nói: 

- Lại càng không nên bởi vì điện hạ ngài là nam nhân chân chính, dương cương khí huyết dồi dào, tinh lực kéo dài không dứt, không chịu nổi mà đánh Điện hạ một cái. Vốn là do bản thân thân thể không tốt, không làm cho Điện hạ tận hứng, Điện hạ đâu có sai chỗ nào? Thế nhưng Điện hạ vẫn không so đo, quả thực là đấng trượng phu bao dung rộng lớn...

Phượng Phi Vũ giờ mới hiểu rõ, nữ tử miệng lưỡi trơn tru a dua nịnh hót tỉnh táo lại rồi, nàng nói mãi vẫn chưa nói xong, nhìn thấy eo chân nàng có vẻ không thoải mái, dáng vẻ quỳ sát đất quá đáng thương, chàng liền kịp thời ngăn lại:

- Nàng quỳ thấp như vậy, ngược lại khiến Cô cảm thấy đan điền chi khí tràn đầy, không nhịn được muốn...

Chàng thấy mình nói tình hình thực tế, thân thể nàng mềm nhuyễn như không xương, chỉ có trải qua rồi mới biết, chàng cảm thấy vẫn là ăn chưa đủ. Cũng thương tiếc nàng mới trải qua mưa gió, nên chỉ muốn vài lần, liền miễn cưỡng dừng lại.

Khương Lê trong nội tâm âm thầm kêu khổ, nửa ngẩng đầu hơi trợn đôi mắt tròn tròn nhìn điện hạ.

Nhìn thấy khóe miệng của chàng hơi nở nụ cười nhếch lên, mới biết lời vừa rồi không phải là thật.

Thế là Thái tử đứng dậy ôm lấy nàng, đưa nàng lên giường, hỏi nàng có chỗ nào khó chịu không?

Khương Lê ngược lại phát giác Phượng Phi Vũ tựa hồ cũng không để tâm chuyện nàng hôm qua phó,ng đãng, cũng không chụp mũ họa quốc yêu cơ trên đầu mình, sau đó mang xuống hỏi trảm, quả thực thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đồng thời trong lòng lại không nhịn được oán thầm, mặt ngoài nhìn chững chạc đàng hoàng, vốn tưởng rằng chàng ta thích kiểu nữ tử như tiểu thư khuê chứ.

Nhưng giờ xem ra, thận trọng đoan trang như Tào cơ, ở trong phủ có mọc cỏ xanh, cũng chẳng lọt được vào mắt Thái tử.

Mà hôm qua nàng mới phát hiện, vốn vị Điện hạ diện mạo thâm trầm, lúc nào cũng như bưng cái bảo tháp trấn yêu, vậy mà trong lòng lại âm thầm yêu thích yêu khí bên trong, thích nữ tử phó,ng đãng không trói buộc... Nếu không phải vì kiếp này Điền cơ bị ô uế, thì quả thực Điền Oánh quả thực rất hợp với khẩu vị Phượng Phi Vũ, cũng khó trách kiếp trước Điền cơ được sủng ái không ngừng.

Đợi đến khi hai người rời giường ăn cơm thì đã tới gần tới buổi trưa, liền đem hai bữa ăn gộp lại làm một.

Có lẽ cuối cùng hai người cũng xông qua phòng tuyến cuối cùng, cho nên không khí trở nên thân mật hơn nhiều.

Lúc ăn cơm, Phượng Phi Vũ tùy tiện ăn vài miếng, liền bóc vỏ tôm cho Khương Lê, gắp thức ăn, lại dán vào tai nàng, thấp giọng căn dặn nàng chút nữa ở hành cung đừng quên bảo thị nữ thoa thuốc cho, nếu không buổi tối lại chậm trễ thị tẩm.

Khương Lê mặc dù lúc trước ôm chặt tâm tư muốn Thái tử ăn một lần chán ngấy luôn, thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới mình một bàn đồ nhắm như vậy, mà vẫn không đủ cho Thái tử nhét kẽ răng a!

Nghe chàng nói buổi tối còn muốn, nàng nhất thời đỏ cả vành mắt, hồn phi phách tán, chỉ sợ hãi ngậm đũa, nhỏ giọng nói mình thật sự là không được, hơn nữa mình cũng chẳng có nha hoàn nào cả, nếu không tranh thủ thời gian Điện hạ cho nàng xuống phố chọn mua hai thị nữ đoan chính.

Phượng Phi Vũ đưa tay véo mặt nàng, chỉ nói: 

- Nếu còn tùy tiện nói bậy như vậy, liền có biện pháp chỉnh lý nàng, đảm bảo nàng không thể xuống giường được.

Thái tử ăn thịt no đủ, thàn thanh khí sảng lên đê tuần tra, còn Khương Lê tay chân xụi lơ nằm bẹp ở trên giường.

Nhất thời nàng đột nhiên phát giác, đóng vai thành Dao cơ chẳng phải là thuận tiện cho Thái tử làm càn sao? Thế là nàng liền vội vàng đổi về nam trang Khương Hòa Nhuận, trong lòng âm thầm thể, sau khi trở lại kinh thành, cho dù nóng đến mọc rôm, cũng không tùy tiện đổi về nữ trang nữa.

Sau khi nàng trở về gian phòng thiếu phó của mình, liền hữu khí vô lực gọi Thiển nhi xoa bóp cho mình.

Thiển nhi nhìn trong cổ áo tiểu chủ tử lộ ra dấu hôn, bộ dáng hiểu rõ nói: 

- Là Thái tử triệt để chiếm tiện nghi của ngài rồi?

Khương Lê quay đầu nhìn Thiển nhi, hỏi: 

- Rõ ràng như vậy à?

Thiển nhi xuất thân nông thôn, không đọc qua sách vở gì, đối với nguyên tắc kiên trinh của nữ tử lại càng không có tí khái niệm gì.

Ở nông thôn, nam nữ nhìn vừa nhau mắt, cùng nhau chui vào đống cỏ khô cuốn quýt là chuyện bình thường, nên nàng cũng chẳng ngạc nhiên, thấy thái độ tiểu chủ tử bình thản, cũng không  có dáng vẻ bị cưỡng ép, liền cho là không quan trọng, thuận tiện nói: 

- Lúc nhìn thấy ngài đi vào, bước đi không tự nhiên, đêm qua hành cung lại liên tục sai mang nước nóng vào, ngoại trừ ngài ra, Thái tử còn ngủ với ai được nữa?

Khương Lê cũng quen với phong cách nói chuyện của thị nữ nhà mình, nên nghe xong liền thở dài một hơi, thẫn thờ nói:

- Trước kia có thể nào cũng không ngờ tới, nam nhân đầu tiên của ta thế mà lại là chàng...

Thiển nhi cảm thấy lời nói tiểu chủ tử có hàm ý, nhưng nàng cũng không hỏi xem có phải sau này Khương Lê còn muốn đổi nam nhân thứ hai, chỉ lấy dầu thuốc ra giúp nàng xoa bóp phần eo, sau đó lại nói nhỏ:

- Ai da, nô tỳ không nên cho ngài dùng cái này, lỡ may đêm qua một lần liền mang long chủng, chwnarg phải bị mùi thuốc làm ảnh hưởng sao?

Khương Lê ngược lại cảm thấy Thiển nhi nhắc nhở đúng điểm mấu chốt.

Chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa nam nữ đêm qua, bất quá chỉ là một trận hư ảo, về sau một hai lần cũng không sao, nhưng hài nhi tuyệt đối không thể có.

Kiếp trước Khương Lê thân là ngoại thất, không muốn hài nhi của mình trở thành con thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên liền cầu một phương thuốc tránh thai, dược liệu ôn hòa, rất hữu hiệu.

Bây giờ, nàng tự nhận thấy bản thân mình cùng kiếp trước cũng chẳng có quá nhiều chênh lệch, nên tự nhiên cũng không muốn hài nhi của mình chịu khổ. Nếu đã là vậy, tất nhiên nàng liền lập tức viết lại phương thuốc, để Thiển nhi vụng trộm đi bốc thuốc về sắc cho nàng uống.

Bên hành cung thì cung nhân đang bận rộn chuẩn bị hành lý, ngày hôm sau sẽ trở lại kinh thành, mọi người ai cũng bận rộn, nên không ai để ý Thiển nhi đã chuồn êm ra ngoài.

Còn nàng cũng muốn xuống phố một chút, thuận tiện cáo biệt Thuận Đức quay lại thành Lạc An.

Chỉ là hôm nay chân thực không có sức lực đi dạo, đi một hồi liền tìm một phòng trà vào nghỉ ngơi.

Gian nhã trà ở cạnh một hoa viên rực rỡ, bên trong có không ít hoa cỏ quý giá, Khương Lê tỉ mỉ thưởng thức, nên kêu thị vệ ra bên ngoài đứng chờ.

Khi nàng đang chìm đắm trong hương hoa, lại có một người vô thanh vô tức xuất hiện trước mắt nàng.

Khương Lê bây giờ gặp lại hắn ta, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ thản nhiên nói: 

- Xin hỏi ở Thuận Đức này, tất cả đều nằm trong tay quân sao, mà có thể đi lại tự do như vậy?

Cơ Vô Cương khẽ cười nói: 

- Bất quá là bởi vì hiệu trang sức và quán trà này quân tới đều do tại hạ mở, là trùng hợp mà thôi.

Khương Lê nhíu mày, cũng không hoài nghi vị tài lực vị Cơ Vô Cương này.

Ở kiếp trước, hắn tựa hồ cũng đi qua rất nhiều nơi, mua bán nhiều. Nhưng mà khi đó nàng  đã là ngoại thất của Tần Chiếu, trong nội tâm vẫn còn chưa từ bỏ ý định, bỗng nhiên nhìn thấy cố nhân Ba quốc, đã từng khóc sướt mướt cầu hắn giải cứu mình, thoát đi bể khổ.

Thế nhưng vị Cơ tiên sinh lại khuyên phụng mình an tâm ẩn núp, đợi đến thời cơ chín muồi, cùng Khương Chi rời khỏi thành Lạc An.

Nàng cũng biết, Cơ Vô Cương một lòng muốn trợ giúp huynh trưởng đoạt được vương vị, mà nàng vốn chỉ là một vương nữ không quan trọng gì, Cơ tiên sinh tất nhiên là vô tâm, chẳng muốn làm gì thay đổi tương lai cho mình cả.

Mà hiện tại, nàng không còn mang hi vọng ảo tưởng với bất kỳ người nào nữa, cũng không khóc lóc cầu xin ai tới cứu mình, ngòn tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên nắp chén trà:

- Nếu là mở phòng trà, liền dụng tâm chút, ít tham gia yến hội, chọn một mặt tiền tốt hơn cho cửa hàng thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận