Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 87

Sau khi nhàn thoại trêu đùa một phen, vị chăn bông huynh kia suýt chút nữa bị ngã xuống ngựa cũng tới cảm tạ. Mặc dù bọc chăn bông kín kẽ, thế nhưng bị ngã xuống khó tránh khỏi bị thương gân đụng cốt, cho nên học sinh kia vô cùng cảm tạ Đậu Tư Võ.

Thư viện Lạc An mặc dù mới thành lập, thế nhưng bởi vì danh tiếng của Mộc Phong tiên sinh vang dội, hơn nữa Đậu Tư Võ thắng ngay từ trận đầu, cho nên cũng kíc.h thích sĩ khí của các đồng môn khác.

Mong mỏi tới lúc thi đấu b.ắ.n cung, Khương Lê và Từ Ứng lại tạo ra kỳ tích.

Đến khi nhóm người Khương Lê bước ra, quả thật có thị nữ đang đứng bên cạnh Đậu Tư Võ, thấp giọng nói nhỏ với hắn mấy câu, còn lặng lẽ dùng ngón tay chỉ vào trong tiệc.

Nàng ta chính là thay nhóm quỹ nữ truyền lời mời, chỉ là nơi này viết thư hay trao đồ vật đều dễ dàng bị người ta mượn cớ nói này nọ, trực tiếp truyền lời lại thuận tiện hơn nhiều.

"Ngụy phong" quả thật hào phóng! Thấy ba bốn thị nữ không ngừng tới vây quanh Đậu Tư Võ, đám thiếu niên lang đứng nhìn đều hâm mộ Đậu Tư Võ muốn hỏng luôn.

Trong lòng suy đoán, chút nữa hẹn hò, chính là nam nữ dưới góc lương đình "tình trong như đã, mặt ngoài còn e", e thẹn gặp nhau, thổ lộ yêu thương. Miên man nghĩ như vậy khiến đám thiếu niên không nhịn được xoa tay bóp chân, sau một trận vui thích, lại lưu luyến không rời biệt ly, quả là vừa thú vị vừa kí.ch thích.

Thiển nhi đi theo bên cạnh tiểu chủ tử bước về phía trước, khi đi qua bên người Đậu Tư Võ, cố ý dùng bả vai đụng hắn lảo đảo, sau đó quay đầu há miệng làm khẩu hình ý nói:

- Thiếu nước canh, dùng tiết kiệm chút!

Khiến cho Đậu Tư Võ tức giận muốn đuổi theo nàng, nhưng lại bị những đồng môn khác ngăn cản, kéo hắn đi uống rượu.

Khương Lê bởi vì ngày hôm sau phải tham dự thi b.ắ.n cung, cho nên không có ai kéo nàng đi uống rượu. Nhưng Từ Ứng lại một mực yên lặng đi theo bên cạnh nàng.

Khương Lê liền đề nghị hắn cùng các đồng môn đi uống rượu với nhau. Nhưng Từ Ứng nói hắn tuổi còn nhỏ, không thích mùi rượu.

Nhìn Từ Ứng quả thật là có chút nhỏ tuổi. Đã không thích uống, Khương Lê cũng không tiện nói thêm gì.

Hai người cất bước về phía trước, chợt có người đi tới, chắp tay nhìn Khương Lê kính cẩn nói: 

- Thái tử Lương quốc cho mời Khương công tử.

Khương Lê tự hỏi mình cùng Lưu Bội không có cái quần què gì để nói với nhau hết, đang định xoay người rời đi, thì giọng nói Lưu Bội truyền tới:

- Tiểu Khương công tử xin dừng bước, đã lâu không gặp, Cô rất nhớ quân đó!

Khương Lê chậm rãi quay đầu, nhìn Lưu Bội. Lần kia hắn bị trúng tên mặc dù đã lành, nhưng dù sao vẫn là tổn hại nguyên khí, vốn là một công tử tuấn tú hiện tại thần sắc mang theo chút tái nhợt ốm yếu, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười ôn hòa chân thành.

Nơi đây người tới lui đông đảo, Khương Lê cũng không sợ Lưu Bội sẽ gây bất lợi cho mình, liền nhướng mày hỏi: 

- Không biết Lưu công tử có chuyện gì?

Lưu Bội hướng về phía nàng chắp tay: 

- Trước đây đã đắc tội nhiều, hiện tại cuối cùng là có thể tự mình tới nói một tiếng tạ lỗi với quân.

Khương Lê không cho hắn sắc mặt hoà nhã, chỉ cười lạnh nói: 

- Không biết ngươi tạ lỗi là vì lần không phải nào?

Lưu Bội cười khổ nhìn nàng: 

- Tóm lại là Cô coi thường ngươi, trước đó chân thực không nên đắc tội, còn xin tiểu Khương công tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho!

Kỳ thật hắn không nói ra, bởi vì hắn trước kia thực sự đánh giá thấp địa vị của vị vương nữ Ba quốc này trong lòng Phượng Phi Vũ.

Bởi vì trước đây tư giao rất tốt, hắn tự nhận là hiểu rõ Phượng Phi Vũ, căn bản không nghĩ tới Thái tử cứng nhắc nhạt nhẽo kia, vậy mà có lòng trả thù nặng tới vậy, tự mình bố trí tử sĩ, một tiễn suýt chút nữa đoạt tính mệnh của hắn.

Khi bị trúng tên, hắn cửu tử nhất sinh, nhưng vẫn nghĩ đến lấy bí mật Khương Lê nữ giả nam trang uy hiếp, ép nàng tiềm phục bên cạnh Phượng Phi Vũ, làm việc cho mình.

Thế nhưng gan của vị vương nữ này thực lớn, căn bản không theo lẽ thường. hông riêng gì vạch trần mật thám của hắn an bài trong thành Lạc An, còn tự mình chạy tới bên cạnh Phượng Phi Vũ, thừa nhận thân phận nữ nhi của bản thân, khiến mọi tính toán của Lưu Bội trên người nàng, tất cả đều đổ bể.

Lưu Bội từ trước đến nay là tay đánh cờ có phong độ. Bản thân kém người ta một chiêu, nhưng đã chơi là phải chịu. Mà vị này lừa gạt Phượng Phi Vũ sâu vô cùng, lại có thể  cho Phượng Phi Vũ giơ cao đánh khẽ, cũng thật là có chỗ hơn người.

Lưu Bội là có thể co có thể duỗi, nếu đã muốn cùng Đại Tề nối lại tình xưa, liền không thiếu được nịnh nọt vị này, đây chính là miếng thịt mềm trong lòng Phượng Phi Vũ đấy.

Khương Lê thấy hắn cũng không muốn nói ra việc bản thân mình vốn là vương nữ Ba quốc, cũng thu liễm vẻ hùng hổ dọa người lại. Hiện tại Lương quốc muốn cùng Đại Tề nghị hòa, vì lợi ích trị quốc trước mắt.

Hôm qua, hai nước còn kìm kẹp nhau đỏ mắt, trong nháy mắt lại vỗ vai xưng huynh gọi đệ, cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Nàng cũng không muốn vì vài lời qua lại này mà Lưu Bội chiếm được tiện nghi, liền chắp tay, biểu thị đã biết, sau đó quay người rời đi.

Lưu Bội đưa mắt nhìn theo thân ảnh Khương Lê, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tiểu cô nương hung ác như thế, không hiểu Phượng Phi Vũ làm sao ăn được?

Sau đó ánh mắt của hắn lại dời về thiếu niên đi bên cạnh Khương Lê, nhìn một hồi, nở nụ cười, rồi quay người rời đi.

Lúc trước Phượng Phi Vũ tặng cho hắn một phần đại lễ, hắn vui vẻ nhận lấy, giờ mũi tên vẫn còn đang đặt ở trên bàn trong thư phòng của hắn.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ hắn đáp lại phần lễ vật này xong, tất nhiên cũng sẽ khiến cho Phượng Phi Vũ tổn thương gân cốt.

Sau khi từ võ trường trở về, Khương Lê cuối cùng không chịu nổi Từ Ứng quấy rầy, liền ở trong hậu viện khách điểm chỉ dẫn hắn b.ắ.n tên.

Từ Ứng ngược lại là một đứa trẻ thông minh, mặc dù giống như Khương Lê không cầm nổi cung lớn, thế nhưng khi sử dụng tiểu cung của Khương Lê, rất nhanh đã thuận tay.

Sau khi liên tiếp b.ắ.n trúng bia ba mũi tên, gương mặt Từ Ứng hưng phấn có chút ửng đỏ, nhìn chằm chằm Khương Lê, tựa hồ như đứa trẻ muốn nàng khen ngợi hắn.

Khương Lê nhìn một chút bóng mặt trời, chỉ nói mình có thói quen nghỉ trưa, nên hắn tự mình tập luyện tiếp, nàng không ở lại đây nữa.

Thiếu niên kia sau khi thân cận hơn với nàng, liền cẩn thận nghiêng đầu ngửi ngửi hỏi:

- Học huynh, huynh dùng huân hương gì vậy, sao thơm thế?

Khương Lê đang muốn nói ta không dùng huân hương bao giờ, đây bất quá là mùi xà phòng thôi. Đang định mở miệng, lại cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc, giống như nàng và Phượng Phi Vũ cũng từng nói nhưng lời y hệt như vậy.

Nghĩ đến Phượng Phi Vũ, nàng hiện tại mới ý thức được vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Từ Ứng, nàng liền không hiểu sao có cảm thấy quen mắt. Nếu như bỏ qua màu da và thân hình của Từ Ứng, thì khuôn mặt hắn phần giữa hai lông mày có chút tương tự với Phượng Phi Vũ.

Loại tương đồng quỷ dị này, không khỏi làm Khương Lê cảm thấy bất an. Nếu như không phải tại tuổi tác của hắn bày ra đó, Phượng Phi Vũ không có khả năng có nhi tử lớn như vậy, nàng quả thực còn cho rằng hắn là dòng dõi của Thái tử lưu lạc bên ngoài.

Từ Ứng thấy Khương Lê có chút ngẩn người, hỏi: 

- Học huynh, có chuyện gì sao, tiểu đệ nguyện ý cống hiến sức lực.

Khương Lê lấy lại tinh thần nói: 

- Không có gì, chỉ là có chút lo lắng khi tham gia thư hội biểu hiện không tốt khiến cho tiên sinh mất mặt.

Từ Ứng cười nói: 

- Học huynh tiễn thuật hơn người, nhất định có thể đứng vị trí đầu bảng, không cần phải lo lắng.

Đợi Từ Ứng rời đi, Khương Lê mới quay người trở về phòng. Thiển nhi phục thị nàng rửa mặt ngâm chân, trong lòng  nàng còn đang suy nghĩ chuyện của Từ Ứng. Nàng luôn cảm thấy có chút không ổn, nhưng ngẫm nghĩ kỹ vẫn không thấy đầu mối.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn chân nhỏ ngâm nước ấm có hơi đỏ lên, Khương Lê bỗng nhiên rùng mình một cái. Khương Lê thường cùng đầu bếp và thị vệ nói chuyện trời nam biển bắc, nghe được không ít bí sử. Trong đó có chuyện liên quan tới đệ đệ của Phượng Phi Vũ là Phượng Vũ. Năm đó, Phượng Vũ bị giam cầm sau mắc bệnh cấp tính mà qua đời. Có không ít tin đồn, cho rằng Phượng Phi Vũ diệt trừ tai hoạ ngầm, đoạn tuyệt khả năng đệ đệ tới tranh đoạt vương vị với mình, nhưng cũng có tin đồn nói rằng Phượng Vũ chưa chết, mà là giả c.h.ế.t thoát thân, trốn ra khỏi Lạc An.

Từ đó, Khương Lê suy đoán Từ Ứng có thể chính là Phượng Vũ đã c.h.ế.t hay không? Nhưng nghĩ đến khuôn mặt non nớt của Từ Ứng, rõ ràng là một thiếu niên lang, tuổi tác kém quá nhiều, nên có chút không khớp lắm. Dù sao Phượng Vũ cùng Phượng Phi Vũ chỉ hơn kém nhau ba tháng tuổi, khuôn mặt không thể trẻ con như vậy được.

Nghĩ đến đây, nàng chợt cảm thấy mình đúng là suy nghĩ nhiều, nghĩ quá xa rồi. Bản thân liền tự cười một tiếng, sau đó lên giường nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi tới cuộc tranh tài b.ắ.n cung ngày mai.

Ngày thứ hai, Khương Lê cùng đối thủ cạnh tranh được đưa tới một góc nhỏ bên cạnh hồ. Trong hồ nước chôn xuống mấy trăm cọc gỗ,  giữa các cọc gỗ có tấm ván hẹp nối liền các cọc gỗ lại với nhau. Cọc gỗ nối liền nhau, trên mỗi chiếc cọc gỗ đều có đích bắn, cái gần cái xa, kéo dài tới giữa hồ nước sâu.

Xạ thủ phải giẫm lên tấm ván đi vào chỗ tranh tài, b.ắ.n ra mười mũi tên. Người thắng cuộc phải thuận theo các cọc gỗ, lần lượt b.ắ.n trúng vào các bia ngắm, tới bia ngắm cuối cùng ở nơi nước sâu nhất mới xem là qua ải.

Xạ nghệ chia làm bốn ải, mỗi một ải mục tiêu đều sẽ xa hơn năm mươi bước, mà miếng gỗ nối liền giữa các cọc gỗ cũng ngày càng hẹp, cửa ải cuối cùng miễn cưỡng cũng chỉ có thể đứng bằng một chân.

Bởi vì tranh tài xạ nghệ, cho nên mỗi năm luật thi đấu đều có thay đổi. Đám học sinh cũng không ngờ rằng cuộc thi năm nay lại khó và mang tính khiêu chiến như vậy.

Khương Lê giẫm lên miếng ván, trong lòng cũng là có chút bồn chồn, thầm nghĩ trong lòng không hiểu kẻ âm hiểm nào nghĩ ra chủ ý này.

Cũng may nàng thân hình nhẹ nhõm, đứng lên miếng gỗ mỏng, tấm gỗ chỉ hơi rung rồi ổn định lại. Có xạ thủ thân thể cường tráng, vũ phu hữu lực, vừa bước lên tấm gỗ, tấm gỗ lún thật sâu xuống dưới, còn phát ra âm thanh cót két, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể gãy đôi.

Không ngừng có người từ trên tấm gỗ rớt xuống, tiếng nước ùm ùm vang lên, có gần một nửa số người là không thể vượt qua được cửa ải đầu tiên.

Trên đài cao không ngừng truyền ra tiếng cười, so với hôm qua lúc xem thi đấu cưỡi ngựa còn náo nhiệt hơn nhiều.

Khương Lê sau khi đứng vững, an ổn tâm thần, nhớ tới Mộc Phong tiên sinh hôm qua than thở, không biết có phải người chủ sự thư hội lần này cố ý làm khó dễ đệ tử các nước hay không nữa.

Thật sự là bởi vì, cho dù đại nho đủ tiền bạc mở thư viện, nhưng không có cách nào có thể tu sửa lớp học cả.

Mặc Trì thư hội ngoài việc tôi luyện sự gan dạ của các đệ tử chúng gia, khiến họ nâng cao kiến thức, còn cung cấp cả tiền bạc cho các thư viện tu sửa phòng học, mở rộng thư viện.

Chỉ khi nào những quý nhân vương hầu cảm thấy thoải mái, mới có thể quẳng tiền không suy nghĩ.

Lúc ấy, Khương Lê nghe xong, còn trực hỏi phu tử thiếu tiền tại sao không nói sớm? Nàng thân là đệ tử tất nhiên khẳng khái quyên góp một phần, giúp phu tử giải quyết khó khăn trước mắt.

Mộc Phong tiên sinh lại lắc đầu, nói thư viện Lạc An cũng không thiếu tiền, nói với nàng những lời này, là hi vọng ngày mai lúc tỷ thí, tập trung một chút, dù sao những kẻ giật gấu vá vai ở thư viện khac còn rất nhiêu, luôn muốn thay bọn họ giải quyết chuyện này.

Nghĩ vậy, Khương Lê dẫn đầu giơ cung tiễn trong tay lên, hướng vào hai đóa hoa lụa đỏ treo bên lương trụ b.ắ.n ra một mũi tên.

Chỉ thấy bông hoa lụa lỏng ra, sau đó theo gió phấp phới bay xuống, bên trên có viết mấy chữ thô to bằng bút lông "Mực trì tẩy nghiễn, thư hội quần anh".

Nàng mặc nam trang vốn đã tuấn tú, lại thêm sự thanh tĩnh, đôi mắt như có ngân quang, tay áo rộng eo thon, đứng ở trên miếng gỗ, quả thực phiêu diêu như trích tiên hạ phàm vậy.

Thiếu niên nhẹ nhàng nhấc tay b.ắ.n một mũi tên là sáng chói như vậy, khiến cho đám quý nữ ngồi trên đài cao đều mở to mắt, khuôn mặt đỏ bừng.

Trong lòng đều thầm nghĩ: Đây là đệ tử ở đâu vậy? Phong lưu tuấn tú tới vậy
Bạn cần đăng nhập để bình luận