Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 260: Chương 260
Thái độ của Giang Văn và Từ Nguyên Khải khiến Ấn Tiểu Hạ bất an. Cô đã quen với việc ba người luôn đối xử tốt với mình. Nay bị hai người trong số họ lạnh nhạt, Ấn Tiểu Hạ cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
Nhất là câu nói của Từ Nguyên Khải cứ vang vọng mãi trong đầu cô.
—— Không cần gặp Vân Xu, cậu sẽ hối hận.
Ý của câu nói này là gì, Ấn Tiểu Hạ nghĩ mãi cũng không ra. Ai có thể khiến người khác chỉ cần gặp một lần mà phải hối hận? Lẽ nào Vân Xu có gì đó đặc biệt?
Đến giờ Vân gia vẫn chẳng có tin tức gì về Vân Xu. Ấn Tiểu Hạ càng nghĩ càng thấy có lý rằng Vân Xu đã bị bỏ rơi ở nước ngoài. Vân gia không muốn nhận lại cô con gái này, nếu không thì Vân Xu đã phải lộ mặt rồi chứ.
Nhưng cảm giác bất an trong lòng Ấn Tiểu Hạ vẫn không tan biến. Cứ như thể có một điều gì đó quan trọng mà cô đã bỏ qua.
Trong lòng chất chứa nhiều chuyện phiền muộn, công việc của Ấn Tiểu Hạ liên tục mắc lỗi. Trưởng bộ phận của cô mặt mày cau có. Bản báo cáo cuối tuần này đầy những sai sót, chỗ này lỗi nhỏ, chỗ kia lỗi lớn, một bản báo cáo mà phải sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần.
Ông biết Ấn Tiểu Hạ là vị hôn thê của Thái Tử gia, nhưng đã xác định làm việc thì phải có tâm chứ, không thể giống như những người Mạc gia khác trong công ty chỉ làm cho có danh.
Trưởng bộ phận thở dài thườn thượt: “Số liệu chỗ này vẫn là số liệu cũ, lại mang về sửa lại đi.”
“Xin lỗi, tôi sửa ngay ạ!” Ấn Tiểu Hạ mặt đỏ bừng cầm lấy bản báo cáo.
Trưởng bộ phận nhìn bóng lưng cô, thái độ nhận lỗi thì tích cực đấy, nhưng tần suất mắc lỗi vẫn cứ như cũ. Nhưng cả Mạc tổng và Tiểu Mạc tổng đều đã dặn dò ông, ông còn có thể làm gì được nữa, mắng mỏ cũng không xong, chỉ còn cách nín nhịn.
Ông chỉ mong cô có thể sớm vượt qua được những cảm xúc cá nhân, yên ổn làm việc.
Tan làm, Ấn Tiểu Hạ mệt mỏi trở về nhà.
Người đàn ông dịu dàng đang ngồi trên sofa đợi cô: “Tiểu Hạ, hai anh em mình đã lâu không nói chuyện tử tế với nhau, lần này vừa hay có thời gian, chúng ta tâm sự chút đi.”
Thời gian gần đây anh đã nhận ra Ấn Tiểu Hạ có chuyện giấu trong lòng. Vốn định đợi cô chủ động mở lòng, nhưng Ấn Tiểu Hạ cứ luôn thất thần, anh chỉ có thể chủ động hỏi han.
Ấn Tiểu Hạ định nói mình không sao, nhưng nhìn vào đôi mắt chân thành của Ấn Hàm Húc, cô chậm rãi bước tới.
Ấn Hàm Húc nói: “Có thể kể cho anh nghe gần đây đã xảy ra chuyện gì không? Dạo này em cứ không vui vẻ.”
Ấn Tiểu Hạ ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn chọn cách kể ra mọi chuyện. Mẹ mất sớm, cha thì ngoài việc cho chút tiền sinh hoạt phí, căn bản không quan tâm đến hai anh em. Hai người họ được bà nội nuôi lớn, từ nhỏ đã rất thân thiết.
Người mà cô tin tưởng nhất chính là Ấn Hàm Húc.
Ấn Tiểu Hạ kể lại những chuyện mấy ngày nay một cách rời rạc, bao gồm cả chuyện xảy ra trong buổi tụ tập bốn người tuần trước. Trong quá trình kể, cô càng lúc càng cảm thấy tủi thân. Bước chân vào xã hội rồi cô mới biết hiện thực tàn khốc đến mức nào.
Cô vốn cho rằng có thể cùng người mình thích thuận lợi đi đến cuối cùng, nhưng thực tế ở Đông Thành này, cô giống như một người lạc lõng từ bên ngoài đến.
Hiện thực khác xa lý tưởng. Tình cảm Mạc Hồng Huyên dành cho cô không còn được như trước kia, những khó khăn trong cuộc sống cứ ập đến, khiến cô cảm thấy áp lực chồng chất.
Sự xuất hiện của Vân Xu càng làm tăng thêm gánh nặng. Ấn Tiểu Hạ vốn cho rằng việc Vân Xu trở về chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thái độ của hai người bạn thân cho cô biết, Vân Xu có lẽ mới là biến số lớn nhất.
Ánh mắt hai người kia nhìn Ấn Tiểu Hạ hôm đó khiến cô cảm thấy mình như thể sắp bị bỏ rơi đến nơi.
Ấn Hàm Húc đau lòng xoa đầu em gái. Người mà anh luôn muốn bảo vệ lại phải chịu nhiều tủi thân như vậy. “Tiểu Hạ đừng buồn. Khó khăn chỉ là nhất thời thôi. Em vừa thông minh lại vừa nỗ lực, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.”
Anh không ngừng an ủi Ấn Tiểu Hạ, kiên nhẫn và dịu dàng, cuối cùng cũng khiến lòng cô dễ chịu hơn một chút.
Đợi đến khi cảm xúc của Ấn Tiểu Hạ bình ổn lại, Ấn Hàm Húc mới hỏi: “Ý em là, sau khi Vân Xu trở về, thái độ của Giang Văn và Từ Nguyên Khải liền thay đổi?”
“Vâng, bọn họ giống như đang hối hận. Nguyên Khải còn nói đừng đi gặp Vân Xu, nếu không chúng ta sẽ hối hận.”
Ấn Hàm Húc nhíu mày. Anh cũng không hiểu lời này có ý gì. Năm đó chính ba người kia đã muốn đưa người ta ra nước ngoài, giờ lại hối hận, chuyện này có vẻ không hợp lý. Anh hiểu rõ tính cách của ba người đó.
Nhưng xét cho cùng, nhất định là do Vân Xu trở về mà ra.
Người con gái này rốt cuộc đã làm gì? Và vì sao lại làm như vậy? Cô ta có phải đã biết chân tướng bệnh tình năm đó của anh?
Vô số nghi vấn cứ quanh quẩn trong đầu Ấn Hàm Húc, khiến anh có chút phiền lòng. Anh vốn cho rằng sau khi em gái và Mạc Hồng Huyên ở bên nhau, có thể luôn vui vẻ hạnh phúc. Nhưng hiện tại, em gái anh rõ ràng đang sống rất mệt mỏi, mà năng lực của anh lại không đủ để giúp cô giải quyết vấn đề.
Ấn Hàm Húc nói: “Anh gọi điện thoại cho Giang Văn, hỏi thăm tình hình một chút.”
Xem có thể dò hỏi được chút thông tin gì không.
Ấn Tiểu Hạ lo lắng gật đầu. Từ lần chia tay hôm trước, hai người kia đã không chủ động liên lạc lại với cô. Cô chủ động liên lạc với họ, cũng chỉ nhận được vài câu trả lời lạnh nhạt.
Điện thoại được kết nối. Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới bắt máy.
“Có chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ loa điện thoại.
Quả nhiên có vấn đề. Đó là ý nghĩ đầu tiên của Ấn Hàm Húc. Anh là anh trai mà Ấn Tiểu Hạ coi trọng nhất, bọn họ đối với anh cũng rất khách khí, thái độ lạnh lùng thế này vẫn là lần đầu tiên.
Giọng Ấn Hàm Húc vẫn ôn hòa, giống như hình tượng mà anh luôn thể hiện ra bên ngoài: “Không có gì, chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm cậu một chút thôi.”
Anh vốn cho rằng có thể nói chuyện thuận lợi với đối phương, nhưng sự việc lại phát triển theo một hướng khác.
“Ấn Tiểu Hạ ở bên cạnh anh đúng không? Hai anh em không cần dò xét tôi. Vì kết quả đã định rồi.” Giang Văn cười nhạo một tiếng: “Đừng hòng hỏi thăm tin tức về Vân Xu. Dù là tôi hay Từ Nguyên Khải cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.”
“Còn về Ấn Tiểu Hạ, anh bảo cô ấy đừng nghĩ lung tung nữa. Cứ ngoan ngoãn sống tốt với A Huyên là được.”
Gần đây Giang Văn mới suy nghĩ cẩn thận một chuyện. Ấn Tiểu Hạ vẫn luôn kể với bọn họ rằng anh trai mình tốt bụng và lương thiện đến mức nào, nhưng Ấn Hàm Húc khi bọn họ đề nghị đưa Vân Xu ra nước ngoài, lại không hề khuyên can một lời.
Không ai bắt buộc người bị tổn thương phải tha thứ cho người gây tổn thương, nhưng hành vi trước đây của Ấn Hàm Húc rõ ràng không phù hợp với hình tượng mà anh thể hiện ra. Đáng tiếc là điểm này Giang Văn cũng chỉ mới nhận ra gần đây.
Giang Văn thờ ơ cúp điện thoại, đem số máy kia cho vào danh sách đen. Sau này không cần liên lạc nữa.
Ánh mắt anh lại lần nữa rơi xuống tập văn kiện. Thời gian gần đây, Giang gia liên tục bị nhắm vào một cách âm thầm. Anh không thể không sớm vào công ty để hỗ trợ xử lý công việc gia tộc.
Hơn nữa, không chỉ có Giang gia, Mạc gia và Từ gia cũng gặp phải sự công kích tương tự.
Giang Văn mơ hồ nhận thấy, bên dưới vẻ ngoài bình yên của Đông Thành, dường như có một thế lực nào đó đang âm thầm trỗi dậy.
Điện thoại vẫn mở loa ngoài, tiếng tút tút vọng lại trong phòng khách, chói tai như tiếng cười nhạo.
Ấn Hàm Húc cứng đờ ngồi đó. Lời nói của Giang Văn khiến anh trở tay không kịp. Ấn Tiểu Hạ nói thái độ đối phương thay đổi, nhưng sự thay đổi này không khỏi quá lớn, trực tiếp trở mặt.
Ấn Tiểu Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, thần sắc mờ mịt. Từ những lời Giang Văn nói, cô biết rằng, có những thứ cuối cùng đã không thể quay trở lại được nữa.
Hai anh em chìm vào im lặng.
Vân Xu hoàn toàn không biết đến những sóng gió mà mình đã gây ra cho những người kia. Cho dù có biết, cô cũng sẽ không để ý. Ai thèm quan tâm đến cái nhìn của những người mình vốn chẳng để vào mắt chứ.
Điều mà cô quan tâm hơn là một hội sở mới khai trương gần đây ở Đông Thành. Nghe nói hội sở này cũng lấy phong cách truyền thống Trung Hoa làm chủ đạo. Cầm kỳ thi họa, khúc thủy lưu thương, cái gì cần có đều có. Video quảng cáo vừa tung ra, liền thu hút toàn bộ sự chú ý của Vân Xu.
“Em muốn đến chỗ này.” Vân Xu mắt long lanh nhìn anh họ, đôi mắt nhỏ đầy khát vọng đánh trúng tim Vân Phi Vũ.