Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 272: Chương 272
Vân Xu thở dài, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Tôi cho rằng thái độ của tôi lần trước đã đủ rõ ràng rồi. Tôi sẽ không về nhà họ Vân. Tám năm trước, chính các người đã từ bỏ tôi, đồng thời tôi cũng đã từ bỏ các người.”
Sắc mặt người nhà họ Vân thoáng chốc trở nên trắng bệch. Trong biểu cảm của Vân Xu, chẳng hề có một chút oán hận nào, hiển nhiên cô đã hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với họ.
Cha Vân vội vàng nói: “Đều là do ba không tốt, không nên nhất thời hồ đồ đưa ra cái quyết định đó. Xu Xu có thể cho ba mẹ một cơ hội được không? Ba mẹ sẽ bồi thường cho con thật tốt.”
Mẹ Vân nghẹn ngào: “Xu Xu, con có thể quay về bên cạnh mẹ được không? Mẹ thật sự rất nhớ con.”
Bà thật sự hối hận vô cùng vì năm đó đã bỏ rơi con gái.
Vân Xu có chút ngẩn người trước biểu hiện của họ. Cô vừa định lên tiếng, thì một giọng nói đầy vẻ chế giễu vang lên từ phía không xa: “Nhất thời hồ đồ mà có thể bỏ rơi con gái ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có. Cái "nhất thời" này kéo dài đủ lâu đấy nhỉ.”
Đôi mắt Vân Xu chợt sáng lên, cô đứng dậy bước nhanh về phía người vừa lên tiếng, vẻ mặt rạng rỡ: “Anh, anh đến rồi à!”.
Tiếng gọi anh này khiến người nhà họ Vân c.h.ế.t lặng tại chỗ. Vân Xu, ngoài Vân Bân ra, chẳng còn người anh trai nào khác. Vậy người đàn ông này là ai?
Vân Phi Vũ nở một nụ cười cưng chiều, xoa nhẹ mái tóc dài của Vân Xu. Vân Xu cũng ngoan ngoãn để yên cho anh trai mình vuốt tóc, trông chẳng khác nào một cô em gái dịu dàng, đáng yêu.
Vân Bân cơn giận bùng lên ngùn ngụt. Người này từ đâu chui ra? Dựa vào cái gì mà được Vân Xu gọi là anh trai? Anh ta mới là anh trai ruột thịt của Vân Xu kia mà!
“Anh là ai hả!”.
Vân Phi Vũ thu lại nụ cười trên môi, giới thiệu thân phận của mình, sau đó lạnh lùng nói: “Nghe nói bác Cả một nhà ở trong nước sống khá tốt, đã từng đạp lên chính con gái ruột của mình để nhận được sự nâng đỡ của Mạc gia. Bây giờ lại vác mặt đến đây, muốn hàn gắn quan hệ, không thấy buồn cười sao?”.
Cha Vân từ đầu đến cuối vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc về thân phận của Vân Phi Vũ. Cái gã em trai năm xưa tranh giành gia sản với ông, hóa ra cũng có con cái. Đứa con ấy lại còn thân thiết với con gái ông đến vậy.
Mà đối phương, hiển nhiên chẳng có chút thiện cảm nào với Vân gia, lời nói thốt ra chẳng chút khách khí.
Cha Vân giận tím mặt: “Cậu đừng có ăn nói hàm hồ! Chúng tôi là người thân của Xu Xu, vốn dĩ nên ở bên nhau!”.
Vân Bân sắc mặt tối sầm lại: “Xu Xu, vì sao em lại gọi hắn là anh trai? Em có biết hắn ôm mục đích gì khi tiếp cận em không? Nói không chừng hắn là vì trả thù ba mà cố ý tìm đến em đấy!”.
Vân Phi Vũ nhướng mày, khả năng bịa chuyện của Vân Bân cũng không tệ đấy chứ.
Vân Xu nhíu mày, giọng điệu không vui: “Anh trai tôi không phải người như vậy! Anh ấy luôn đối xử rất tốt với tôi, không giống như các người năm xưa, lúc nào cũng bắt tôi phải lấy lòng Mạc Hồng Huyên, dặn tôi nhất định không được để vị hôn thê bị cướp mất. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ vì Mạc gia mà các người đã nhẫn tâm đẩy tôi ra nước ngoài.”
“Lúc làm thủ tục xuất cảnh, tôi đã van xin các người rất nhiều rồi.”
“Nhưng khi các người rời đi, không một lần ngoảnh đầu lại nhìn tôi. Không một lần… nào cả.” Đáy lòng Vân Xu chợt trào lên một nỗi khổ sở khó tả. Nó cứ quanh quẩn nơi lồng ngực, khiến sống mũi cô cay cay, thật kỳ lạ, trước đó cô rõ ràng không hề cảm thấy gì.
Năm đó, cô bé tuyệt vọng ấy đã không nhận được một chút quan tâm nào từ người nhà. Cha mẹ và anh trai từ nhỏ đã nhồi nhét vào đầu cô rằng, nhất định phải trở thành nữ chủ nhân Mạc gia, nhất định phải vì gia tộc mà tranh thủ lợi ích. Cho nên, dù phải chịu bao nhiêu khinh thường, cô vẫn cố gắng đến gần Mạc Hồng Huyên.
Cô chỉ muốn hoàn thành kỳ vọng của người nhà, nhưng họ lại dễ dàng từ bỏ cô như vậy.
Ba người này, mới không phải người thân của cô.
Người nhà họ Vân đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Mẹ Vân run rẩy môi, hỏi: “Xu Xu, con… con nhớ ra hết rồi sao?”.
Sau lần gặp mặt trước, Vân Xu đã nhớ lại từng đoạn ký ức rời rạc liên quan đến người nhà họ Vân. Những ký ức ấy, so với những tổn thương mà ba người Mạc Hồng Huyên mang lại cho cô, còn đau đớn hơn gấp bội.
Chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt trong veo như nước mùa thu của cô đã phủ một tầng sương mờ: “Không liên quan đến các người. Tôi chán ghét các người. Xin đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Đây là cảnh tượng mà người nhà họ Vân chưa từng lường trước được. Nghe những lời Vân Xu nói, tim họ như thể chìm xuống đáy băng, lạnh lẽo đến thấu xương. Rốt cuộc, họ cũng chẳng thể nói thêm được bất cứ lời nào để vãn hồi tình thế. Họ đã từng cho rằng, một khi Vân Xu nhớ lại chuyện quá khứ, tình cảm của cô dành cho họ cũng sẽ sống lại theo. Nhưng hiện tại, thứ duy nhất mà cô dành cho họ chỉ là sự bài xích.
Vân Bân khẽ hé miệng, muốn nói rằng sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa, Vân gia sẽ nâng niu cô như trân bảo, họ sẽ dành tất cả sủng ái cho cô. Nhưng Vân Xu đã nghiêng đầu đi, chẳng muốn nhìn mặt họ nữa.
Gã thanh niên tự xưng là anh trai của Vân Xu đã che chở cô em gái bé nhỏ sau lưng, hai người tựa như anh em ruột thịt, cảnh tượng này đ.â.m vào mắt Vân Bân, khiến tim anh ta quặn thắt. Lúc này, trong lòng anh ta chẳng còn chút tính toán nào nữa, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: đoạt lại em gái. Đáng tiếc, chẳng ai cho anh ta cơ hội đó.
Khi Vân Xu lộ vẻ khổ sở, ánh mắt Leonard liền trầm xuống, trở nên u ám. Anh đứng dậy bước đến bên cạnh cô, khẽ vỗ về: “Chúng ta đi khỏi đây trước được không, nơi này cứ giao cho anh trai em.”
Vân Xu gật đầu, vẻ mặt vẫn còn khó chịu.
Leonard quay sang nhìn Vân Phi Vũ, giọng nói trầm thấp: “Mấy ngày tới cứ ở lại đây, ở bên cạnh em gái cậu nhiều hơn. Con bé chỉ còn có một mình cậu là người thân thôi.”
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của anh ta, lại khiến tim người nhà họ Vân chìm sâu xuống đáy vực. Câu nói ấy đại biểu cho việc, đối phương căn bản không thừa nhận họ là người thân của Vân Xu.
Leonard ôm Vân Xu, chuẩn bị rời đi. Phía sau, người nhà họ Vân vừa định lên tiếng, người đàn ông tóc vàng đã quay đầu lại, liếc nhìn họ một cái. Cảm giác lạnh lẽo như nước đá từ đỉnh đầu dội xuống, khiến người nhà họ Vân cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt ấy, thật đáng sợ.
Cánh cửa phòng khách đóng sầm lại.
Vân Phi Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Tôi cũng chẳng muốn nói nhảm với ba người. Xu Xu là em gái tôi, sau này tôi sẽ bảo vệ con bé cả đời. Việc mà ba người cần làm là tránh xa con bé ra, đừng khiến con bé phiền lòng.”
Mẹ Vân thống khổ nói: “Xu Xu là con gái của tôi mà, cậu bảo tôi làm sao có thể rời xa con bé được chứ?”.
“Vân phu nhân, bây giờ nói những lời này chẳng phải đã quá muộn rồi sao? Giá như tám năm trước, khi còn ở nước ngoài, ba người quan tâm đến con bé dù chỉ một lần thôi, thì ngày hôm nay đã không xảy ra chuyện này rồi.” Vân Phi Vũ lạnh lùng đáp, “Ngay từ khi đưa ra cái quyết định vô tình đó, ba người nên đoán trước được ngày hôm nay rồi mới phải.”
“Huống hồ, chẳng phải trước đó ba người đã rời xa con bé suốt tám năm trời rồi sao.” Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười không chút cảm xúc.
Người nhà họ Vân á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng, ba người họ bị cưỡng chế mời ra khỏi dinh thự. Họ đứng ngơ ngác, đau khổ trước cổng lớn, hoàn toàn đánh mất vẻ phấn khích và mong chờ khi mới đến. Biểu hiện của Vân Xu đã giáng một đòn quá mạnh vào họ.
Dù cho lần trước Vân Xu đã nói sẽ không bao giờ quay về nhà họ Vân nữa, họ vẫn không tin là thật, chỉ cho rằng đó là lời nói trong lúc tức giận. Cho đến tận vừa rồi, khi cảm nhận rõ ràng sự bài xích của Vân Xu, họ mới bừng tỉnh nhận ra, mình đã sớm mất đi cô con gái này rồi.
Hôm nay trời không nắng, nhiệt độ xuống thấp, ngay cả cơn gió thổi qua cũng mang theo một chút lạnh lẽo, cái lạnh ấy từ làn da thấm sâu vào tận đáy lòng.
Người nhà họ Vân nhìn cánh cổng sắt cao lớn, nỗi hối hận muộn màng siết chặt lấy trái tim họ, cảm xúc khó chịu gần như muốn nhấn chìm họ.
Con bé rõ ràng là bảo bối của Vân gia, vậy mà lại bị chính tay họ đánh mất.
Năm đó, sao họ có thể nhẫn tâm đến vậy, nhẫn tâm vứt bỏ con bé ở nơi đất khách quê người? Con bé vẫn luôn ngoan ngoãn, nghe lời, luôn cố gắng làm theo yêu cầu của người nhà, dù có bị ủy khuất, cũng sẽ cố gắng kìm nén cảm xúc, tiếp tục nỗ lực.
Hối hận quá.
Thật là khó chịu quá.
Vân Bân càng cảm thấy nghẹt thở. Vân Xu thà gọi cái gã Vân Phi Vũ kia là anh trai, cũng không muốn gọi anh ta nữa. Cô không cần anh ta, người anh trai quá muộn màng này.
Lúc đến đây, anh ta còn ảo tưởng về việc sau này sẽ bù đắp thật tốt cho em gái, còn mơ tưởng muốn mượn mối quan hệ của em gái để bắt mối với gia tộc Khắc Lạc Tư Đặc. Anh ta quả thực chẳng khác nào một tên hề.
Vân Bân hối hận đến tim gan như muốn nát tan. Nếu có thể quay trở lại quá khứ, thật tốt biết bao. Anh ta nhất định sẽ không để em gái phải chịu dù chỉ một chút ủy khuất, anh ta sẽ sủng ái con bé như một nàng công chúa nhỏ, anh ta cũng chẳng cần con bé phải đi lấy lòng bất cứ ai.
Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn rồi.
Bên cạnh Vân Xu, đã có những người đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô, cô cũng đã có những người thân mới. Còn anh ta và cha mẹ, đã trở thành quá khứ của cô rồi.
Nỗi hối hận bao trùm lên tất cả người nhà họ Vân.
Trên tầng ba, bên khung cửa sổ, Vân Phi Vũ dõi mắt nhìn theo bóng lưng ba người vẫn còn đứng lặng trước cổng lớn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Anh sẽ không dễ dàng buông tha cho Vân gia, những kẻ đã đạp lên em gái anh để có được lợi ích, tất cả đều phải trả giá cho hành động của mình.
…
Bên kia.
Ấn Tiểu Hạ sau những sự kiện dồn dập tại buổi tiệc rượu, lại thêm việc biết được chuyện mẹ mình và cha của Mạc Hồng Huyên từng có mối quan hệ tình cảm phức tạp, nội tâm cô đã chịu một cú sốc lớn.
Cô từng cảm thấy thái độ của cha Mạc dành cho mình có phần kỳ lạ, suy đi nghĩ lại, cô cho rằng tính cách của mình hợp ý cha Mạc, thậm chí còn thầm vui mừng vì điều đó, nghĩ rằng sau này khi gả cho Mạc Hồng Huyên, mọi chuyện sẽ càng thêm thuận lợi.
Nhưng lời nói của mẹ Mạc đã vạch trần sự thật xấu xí ẩn sau vẻ ngoài tốt đẹp ấy.
Việc hai người ly hôn càng khiến mọi chuyện đi đến bờ vực không thể cứu vãn. Cha Mạc không ngừng cầu xin mẹ Mạc cho ông thêm một cơ hội, nhưng thái độ của mẹ Mạc vô cùng kiên quyết. Bà cảm thấy ghê tởm. Dù sao con trai cũng đã trưởng thành, đang dần tiếp quản gia nghiệp, địa vị đã vững chắc, bà hoàn toàn có thể dứt áo ra đi.
Ngày mẹ Mạc dọn khỏi Mạc trạch, bà đã nhìn Ấn Tiểu Hạ với ánh mắt có phần thâm thúy. Rõ ràng, mẹ Mạc đã biết chuyện xảy ra tại buổi tiệc rượu.
Ấn Tiểu Hạ chỉ còn biết giữ im lặng. Ngoài việc đó ra, cô chẳng biết mình còn có thể phản ứng thế nào.
Mà mối quan hệ giữa cô và Mạc Hồng Huyên cũng dần thay đổi. Sau cuộc cãi vã trên xe hôm đó, hai người gần như không còn liên lạc với nhau nữa.
Mọi chuyện rơi vào bế tắc. Ấn Tiểu Hạ muốn phá vỡ cục diện này, nhưng lại chẳng có cách nào. Cô chỉ còn biết tìm đến người anh trai mà mình tin tưởng nhất, trút hết nỗi lòng thống khổ.
Ấn Tiểu Hạ kể lại tình cảnh hiện tại, giọng điệu đau khổ, tìm kiếm sự giúp đỡ từ Ấn Hàm Húc: “Anh à, em phải làm gì bây giờ?”.
Ấn Hàm Húc nhíu mày: “Ý em là Mạc Hồng Huyên đã thay lòng đổi dạ, người kia lại chính là Vân Xu, người mà trước đây đã bị đuổi đi?”.
Ấn Tiểu Hạ không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng lại không thể không thừa nhận: “...Em tuyệt đối không nhìn lầm. Trong lòng A Huyên, e rằng đã chẳng còn bao nhiêu chỗ cho em nữa rồi.”
Nghiêm trọng đến vậy sao?
Ấn Hàm Húc vẫn có chút bán tín bán nghi, nhưng vẻ mặt sầu khổ của em gái không giống như đang giả vờ. Anh lên tiếng: “Nếu đúng như em nói, tất cả đều là do Vân Xu xuất hiện mà ra, vậy thì chúng ta đến gặp cô ta thử xem sao?”.
Ấn Tiểu Hạ ngẩn người.