Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 273: Chương 273

Lời đề nghị của Ấn Hàm Húc khiến Ấn Tiểu Hạ không khỏi ngạc nhiên. Anh trai cô vậy mà lại trực tiếp đề xuất đến gặp Vân Xu.

Sau một hồi im lặng suy nghĩ, Ấn Tiểu Hạ cuối cùng cũng đồng ý. Nếu phải tìm một người vẫn luôn đứng về phía cô sau khi đã gặp Vân Xu, thì người đó có lẽ chỉ có thể là Ấn Hàm Húc, người anh trai ruột thịt luôn yêu thương, nương tựa lẫn nhau với cô.

Trong khoảng thời gian này, Ấn Tiểu Hạ cảm thấy mình như nghẹt thở, chỉ có anh trai mới có thể giúp cô vượt qua khó khăn này.

Ấn Tiểu Hạ biết Vân Xu đang ở đâu. Trước đó, cô đã lén lút ghi lại địa chỉ từ điện thoại của Mạc Hồng Huyên. Còn lý do vì sao vị hôn phu của cô lại lưu thông tin của người con gái khác trong điện thoại, cô cũng không muốn truy cứu sâu xa, bởi nguyên nhân đã quá rõ ràng rồi.

Trên đường đi, Ấn Tiểu Hạ chợt nhớ ra một chuyện khác: “Anh à, anh có biết bác trai Mạc và mẹ trước đây quen nhau không?”.

Cô cố tình không nói rõ mối quan hệ năm xưa của hai người, vì lo sợ sẽ kích động đến Ấn Hàm Húc. Dù rằng hiện tại, nhìn bề ngoài anh trai cô không khác gì người bình thường, nhưng dáng vẻ phát bệnh của anh trước đây vẫn in sâu trong đáy lòng cô.

 

 

Nghĩ đến đây, Ấn Tiểu Hạ lại nhớ đến Vân Xu, người đã gián tiếp gây ra cơn bệnh của anh trai năm đó, lòng cô lại trào dâng một nỗi bất cam lòng. Vì sao có những người rõ ràng đã làm chuyện sai trái, mà vẫn có thể sống tốt như vậy?

Ấn Hàm Húc khựng lại một chút: “Sao em đột nhiên lại hỏi chuyện này?”.

Ấn Tiểu Hạ không nhận ra sự dừng lại của anh trai, vô tư đáp: “Không có gì, chỉ là em hình như nghe ai đó nhắc đến chuyện này thôi.”

Bàn tay Ấn Hàm Húc khẽ siết chặt, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Cái này thì anh thật sự không rõ lắm. Mẹ mất sớm quá, đồ đạc để lại cũng chẳng có bao nhiêu.”

Nghe anh trai nói vậy, Ấn Tiểu Hạ vội vàng im lặng, sợ rằng tiếp tục hỏi sẽ khiến Ấn Hàm Húc thêm đau lòng.

Hai anh em đến khu biệt thự nơi Vân Xu đang ở. Họ yêu cầu bảo vệ cho gặp mặt Vân Xu. Gã bảo vệ liếc nhìn hai người một cái, rồi lấy điện thoại ra gọi đi. Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, gã cúp máy, quay sang nói: “Mời vào.”

Đây là lần đầu tiên Ấn Tiểu Hạ bước chân vào một khu biệt thự cao cấp rộng lớn đến vậy. So với nhà họ Mạc mà cô thường lui tới, nơi này còn xa hoa hơn gấp bội. Cô cảm thấy cả người có chút gò bó, không được tự nhiên. Mà nơi này, chỉ là nơi ở tạm thời của Vân Xu sau khi cô đến Đông Thành mà thôi.

 

 

Trong lòng Ấn Tiểu Hạ tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn, Vân Xu dường như mãi mãi đứng ở vị trí cao ngất ngưỡng vọng, còn cô thì chỉ có thể ngước nhìn lên.

Càng đến gần Vân Xu, tinh thần Ấn Tiểu Hạ càng thêm căng thẳng.

Tâm tình của em gái sao có thể qua mắt được Ấn Hàm Húc. Từ khi Ấn Tiểu Hạ và Mạc Hồng Huyên ở bên nhau, em gái anh đã lâu lắm rồi không lộ ra vẻ mặt lo lắng bất an như thế này. Vân Xu, quả nhiên là khắc tinh trời sinh của em gái anh.

Đã ra nước ngoài rồi, vì cái gì còn phải quay trở về, cứ ở lại nước ngoài cả đời, không quấy rầy cuộc sống của họ thì không được sao?

Ấn Hàm Húc cúi đầu, che giấu đi sự u ám trong đáy mắt. Lần này Vân Xu trở về, nhất định là vì đối phó với Tiểu Hạ, muốn cướp đi những người bên cạnh Tiểu Hạ. Bằng không thì vì sao Mạc Hồng Huyên và hai người kia, hết người này đến người khác, lại rời xa em gái anh?

Ấn Hàm Húc ý thức được cần phải ngăn chặn tình huống này tiếp diễn. Muốn vậy, anh cần phải dò xét rõ ràng tính cách của Vân Xu, giống như năm đó, giăng một cái bẫy hoàn hảo.

Anh đưa mắt quan sát cảnh trí xung quanh, thầm nghĩ, tình huống lần này e rằng không đơn giản như vậy.

Người hầu dẫn hai người đến một khu vườn nhỏ. Giữa những bụi hoa rực rỡ, một bộ bàn ghế được bày biện trang nhã, và một cô gái đang ngồi đó thưởng trà. Cô hơi nghiêng đầu, dường như muốn nói điều gì.

“Tiểu thư, khách đã đến rồi.” Thanh âm của người hầu, so với lúc nói chuyện với hai anh em họ trước đó, không biết đã dịu dàng hơn bao nhiêu lần.

Ấn Hàm Húc nheo mắt lại, muốn xem thử, Vân tiểu thư năm xưa chật vật xuất ngoại, rốt cuộc đã biến thành bộ dạng gì, có những thủ đoạn mới mẻ nào.

Cô gái nghe thấy tiếng nói, nghiêng mắt nhìn sang. Ấn Hàm Húc chăm chú nhìn cô, sau đó đại não anh như thể bị trống rỗng.

Gương mặt này, ngũ quan tinh xảo đến từng đường nét, hoàn mỹ đến mức khó tin. Bất kỳ ai cũng không thể tìm ra dù chỉ một tì vết nhỏ trên dung nhan tuyệt lệ này. Bản thân cô, chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hóa.

Mà người con gái đẹp đến nghẹt thở này, lại chính là Vân Xu? Vân Xu năm xưa, người đã bị anh hại phải chật vật xuất ngoại… Vân Xu?

Thanh âm mềm mại như tiếng ngọc lan, tựa như tiếng trời vọng xuống: “Dẫn họ qua đây đi.”

Ấn Hàm Húc như người mất hồn, máy móc theo chân Ấn Tiểu Hạ tiến đến ngồi đối diện Vân Xu. Ánh mắt anh vô tình chạm phải đôi mắt sáng long lanh như sao trời của cô, tim anh chợt nảy lên một nhịp mạnh mẽ. Anh gần như có thể cảm nhận được dòng m.á.u đang chảy xiết trong huyết quản.

Cô là một sự tồn tại chỉ cần liếc mắt một lần, cũng có thể khiến người ta hoàn toàn trầm luân. Dù là anh, cũng không ngoại lệ.

Tiểu Hạ, so với cô, quả thực kém xa. Vô luận là ai, đứng trước cô đều không có phần thắng. Nghĩ đến những việc mình đã từng làm, Ấn Hàm Húc cảm thấy toàn thân lạnh toát. Cô có biết không, chuyện năm xưa anh đã làm?

Chỉ cần nghĩ đến việc người con gái trước mặt có thể biết được âm mưu năm xưa của anh, và sẽ sinh ra chán ghét anh, trái tim Ấn Hàm Húc như muốn ngừng đập.

Vẻ đẹp này, quả thực quá sức bá đạo.

Ấn Tiểu Hạ vẫn luôn quan sát anh trai, thấy anh lộ ra vẻ mặt si mê giống hệt như ba người Mạc Hồng Huyên, cô không khỏi mím chặt môi.

Cô phải tin tưởng anh trai. Anh ấy mới là người duy nhất từ đầu đến cuối sẽ bảo vệ cô.

Anh trai cô, nhất định là khác biệt. Ấn Tiểu Hạ tự nhủ lòng mình.

Vân Xu đánh giá hai anh em họ. Hai người này lớn lên quả thực rất giống nhau, thảo nào năm xưa Ấn Tiểu Hạ có thể giả trai trà trộn vào trường nam sinh.

Ấn Hàm Húc thận trọng lên tiếng hỏi: “Cô… cô ở nước ngoài những năm qua, sống có khỏe không?”.

Vân Xu cảm thấy thật thú vị. Từ khi đến Đông Thành, những người cô gặp, ai ai cũng hỏi câu hỏi này. Cô còn tưởng rằng năm đó bọn họ tống cổ cô ra nước ngoài, hẳn là ai nấy đều vui mừng khôn xiết, kết quả hiện tại, mỗi người lại mang một bộ mặt hối hận thế này.

“Cũng tàm tạm.” Cô hờ hững đáp.

 

 

Cô nói nhẹ bẫng như không, nhưng một cô thiếu nữ mười mấy tuổi đột nhiên bị ném đến một đất nước xa lạ, sao có thể không gặp phải chút khó khăn nào? Đặc biệt là Vân gia, lại trực tiếp cắt đứt mọi liên lạc với cô, tuyệt tình đến mức đáng sợ. Mà tất cả những điều này, đều là do anh em nhà họ Ấn gây ra cho cô.

 

 

Bàn tay anh không khỏi run rẩy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt.

Ấn Hàm Húc từ nhỏ vốn yếu ớt, không thể nô đùa thoải mái như những đứa trẻ khác. Mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác chạy nhảy vui đùa, anh chỉ có thể đứng một bên ngắm nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Ấn Tiểu Hạ phát hiện ra nỗi buồn của anh trai, luôn tìm đủ mọi cách để chọc anh vui vẻ.

Bởi vậy, anh vô cùng yêu thương cô em gái này.

Việc Ấn Tiểu Hạ đề xuất giả trang thành anh để vào trường Lạc Tư học tập, ban đầu Ấn Hàm Húc đã kịch liệt phản đối. Nhưng không chịu nổi sự kiên quyết của em gái, cuối cùng anh vẫn phải đồng ý. Anh nghĩ bụng, ý tưởng của Tiểu Hạ quá ngây thơ, chẳng mấy chốc cô bé sẽ bị phát hiện thôi. Đến lúc đó, anh lại đón cô bé trở về.

Điều mà Ấn Hàm Húc không ngờ tới chính là, sau khi Ấn Tiểu Hạ bị bạn cùng phòng phát hiện thân phận con gái, người bạn cùng phòng kia lại chủ động giúp cô che giấu sự thật.

Người bạn cùng phòng đó tên là Mạc Hồng Huyên. Một cái tên quen thuộc đến lạ kỳ. Ấn Hàm Húc lần theo trí nhớ, mở cuốn nhật ký mà mẹ để lại, cuối cùng cũng biết được người con trai này là ai. Hóa ra, hắn là con trai của người tình đầu của mẹ.

Dù năm đó cha Mạc đã phụ bạc mẹ Ấn, bà vẫn luôn âm thầm chú ý đến ông, ghi nhớ những chuyện liên quan đến đối phương. Ấn Hàm Húc chợt bừng tỉnh, thảo nào trong ký ức của anh, tình cảm giữa mẹ và cha luôn lạnh nhạt đến vậy. Thảo nào cha sau khi mẹ qua đời, lại nhanh chóng tái hôn.

Cùng lúc đó, Ấn Tiểu Hạ bắt đầu kể cho anh nghe những tâm sự thiếu nữ. Em gái anh, hình như đã thích người bạn cùng phòng của mình. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng nhưng đầy vui sướng của em gái, Ấn Hàm Húc chôn sâu những dòng nhật ký kia xuống đáy lòng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, trên gương mặt Ấn Tiểu Hạ thường xuyên xuất hiện vẻ u buồn. Ấn Hàm Húc dò hỏi một chút liền biết, em gái anh buồn bã vì Mạc Hồng Huyên đã có hôn thê. Hơn nữa, đối phương còn phát hiện ra thân phận con gái của cô, dọa sẽ tố giác cô.

Nghĩ đến những dòng nhật ký của mẹ về cha con Mạc gia, nghĩ đến tình trạng thân thể của chính mình, lại nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của cô em gái yêu thương, Ấn Hàm Húc cuối cùng quyết định vì Ấn Tiểu Hạ mà đánh cược một tương lai chắc chắn.

Chỉ cần cô bé và Mạc Hồng Huyên ở bên nhau, lại có thêm sự chiếu cố của cha Mạc, dù không có anh, cô bé cũng có thể sống tốt.

Và tiền đề của tất cả những điều đó, là Mạc Hồng Huyên phải không có hôn thê.

Vì thế, Ấn Hàm Húc đã vạch ra một kế hoạch. Anh cố ý để người nói cho Vân tiểu thư biết một vài chuyện, dẫn dụ cô quay trở lại, rồi giả vờ phát bệnh. Vị bác sĩ Trương luôn chăm sóc anh, là người đã chứng kiến hai anh em họ lớn lên. Ban đầu, bác sĩ Trương không đồng ý với kế hoạch này, nhưng Ấn Hàm Húc cười khổ nói rằng bản thân mình cũng không biết có thể sống được bao lâu nữa, bác sĩ Trương cuối cùng vẫn mềm lòng đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận