Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 293: Chương 293
Cảm giác có một sự quen thuộc khó tả, vì vậy, cô bước ra từ phía sau Thiệu Dương, đứng đối diện Khuyết Tư Viễn và hỏi: “Chúng ta quen nhau sao? Em cứ thấy anh quen quen.”
Vẻ đẹp tuyệt trần của Vân Xu khiến Khuyết Tư Viễn thoáng đơ người. Dù đã thấy ảnh của cô và chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi đối diện với vẻ đẹp này, tim anh vẫn không khỏi đập nhanh hơn.
Khuyết Tư Viễn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Anh là…” Anh ngập ngừng, không muốn nói thẳng với Vân Xu rằng mình là anh trai cô.
Ban đầu, Khuyết Tư Viễn định tiếp cận Vân Xu với tư cách anh trai, vì nghĩ rằng cô là người quan trọng với bác họ, và muốn giúp đỡ cô sau khi ông qua đời. Nhưng khi gặp mặt Vân Xu, ý định của anh đã thay đổi.
Họ không có quan hệ huyết thống, cũng không chung hộ khẩu. Anh không nhất thiết phải gò bó mình trong vai trò người thân. So với những người không rõ lai lịch, anh tự tin có thể quan tâm, yêu thương cô cả đời. Chỉ cần cô đồng ý.
Vân Xu vẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
Khuyết Tư Viễn tiếp tục: “Anh là cháu trai của người giám hộ của em. Anh biết về em từ lâu rồi.”
Vân Xu tròn mắt ngạc nhiên. Người giám hộ đã mất từ lâu, giờ cô lại gặp được người thân của ông. Cô tỉ mỉ quan sát Khuyết Tư Viễn, càng nhìn càng thấy quen mắt, như đã gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Cô cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng một ký ức xa xăm hiện về.
Ngày còn bé, cô từng nép vào lòng người giám hộ, hỏi ông về chuyện xưa. Người đàn ông chiều ý cô bé, bất đắc dĩ mỉm cười kể lại những chuyện cũ, trong đó có một người cháu trai mà ông rất quý mến. Người cháu đó rất thông minh, tài giỏi, lại khiêm tốn, không kiêu căng dù được khen ngợi.
Trong lời kể của người giám hộ tràn đầy vẻ tán thưởng. Thấy Vân Xu tò mò, ông lấy ra một tấm ảnh chụp chung, chỉ vào một cậu bé tuấn tú và nói: “Đây là người cháu xuất sắc đó.”
Hình ảnh mơ hồ trong bức ảnh dần trùng khớp với người đàn ông trước mắt.
Cô từng nghe người giám hộ nhắc đến anh. Vậy thì rất có thể anh cũng từng nghe người giám hộ kể về cô.
Thảo nào Thiệu Dương lại nói là “nhận ủy thác”.
Trong lòng Vân Xu đột nhiên dâng lên một cảm giác thân thiết. Khuyết Tư Viễn là cháu trai của người giám hộ, hai người lại biết về nhau từ nhỏ. Điều này khiến cô không khỏi vui mừng, như thể có thêm một người thân vậy.
“Được rồi, vào nhà đã rồi nói chuyện, không thể cứ đứng ở cửa mãi được.” Thiệu Dương chọn đúng thời điểm chen vào, tự nhiên đứng cạnh Vân Xu: “Xu Xu cũng mệt rồi, chúng ta vừa đi một quãng đường dài, lại lái xe lâu nữa, để em ấy nghỉ ngơi trước đã.”
Ánh mắt Khuyết Tư Viễn trở nên sắc bén. Thiệu Dương gọi thẳng tên thân mật của Vân Xu. Đến anh còn chưa từng gọi như vậy.
Thiệu Dương tỉnh bơ, coi như không có gì.
“Mệt quá đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Hai người đàn ông lập tức nhìn xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ buồn ngủ đã hiện rõ trên khuôn mặt Vân Xu. Cô còn ngáp nhẹ một cái nữa.
Đêm nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện. Khi cảm xúc lắng xuống, cơn buồn ngủ và mệt mỏi như thủy triều ập đến.
Trái tim Khuyết Tư Viễn mềm nhũn ra. Vẻ lạnh lùng trên mặt anh tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự dịu dàng: “Anh đưa em vào phòng nghỉ ngơi nhé. Phòng này anh đã chuẩn bị trước rồi. Nếu em không thích thì mấy hôm nữa anh sẽ cho người sửa lại. Đêm nay cứ tạm chấp nhận vậy nhé.”
Vân Xu bước vào phòng, chẳng buồn nhìn xung quanh, mắt chỉ chăm chăm vào chiếc giường lớn mềm mại. Cô nhanh chóng ôm lấy chăn và ngủ thiếp đi.
Sắp xếp ổn thỏa cho Vân Xu, Khuyết Tư Viễn ra phòng khách. Thiệu Dương đang ngả người trên sofa. Hành động giải cứu đêm nay đối với anh ta mà nói quá dễ dàng.
“Tối qua tình hình cụ thể thế nào?” Khuyết Tư Viễn ngồi xuống chiếc sofa đối diện, muốn nghe kể lại chi tiết mọi chuyện.
“Lúc tôi đến, cô bé rất buồn bã, tinh thần cũng không tốt. Nghe tôi nói sẽ đưa cô ấy rời đi thì mới vui vẻ lên.” Nhắc đến cảnh tượng lúc mới gặp Vân Xu, giọng Thiệu Dương trầm xuống: “Cô ấy bị nhốt ở đó, không có ai để trò chuyện cả.”
Ánh mắt Khuyết Tư Viễn trở nên sắc lạnh đáng sợ. Anh vẫn còn nhớ cảnh tượng trên màn hình.
Trong căn phòng trống trải, mỹ nhân ngư cô đơn ngồi trên tảng đá, vẻ mặt cô độc, buồn bã. Ngay cả chiếc đuôi cá màu bạc xinh đẹp cũng như ảm đạm đi.
Nếu không phải tại Cố Tu Thành, Vân Xu đã không phải chịu đựng những đau khổ này.
Khi nhìn thấy dung nhan của Vân Xu, Khuyết Tư Viễn đã hiểu ra mình đoán sai rồi. Cố Tu Thành không chỉ muốn trái tim mỹ nhân ngư, mà còn muốn cả con người cô, dù điều đó trái với ý nguyện của cô.
Cố Tu Thành dám làm ra chuyện như vậy, Khuyết Tư Viễn nhất định sẽ khiến anh ta phải trả giá đắt.
Thiệu Dương tiếp tục: “Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì Cố Tu Thành đột nhiên xuất hiện.”
Ánh mắt Khuyết Tư Viễn trầm ngâm: “Cô ấy có bị thương hay bị ảnh hưởng gì không?”
“Ban đầu cô ấy hơi sợ giọng của Cố Tu Thành, nhưng lát sau thì ổn hơn. Còn vênh váo nói với anh ta rằng dù là heo đến cứu cô ấy, cô ấy cũng sẽ đi theo.” Thiệu Dương không tự chủ xoa xoa ngón tay vừa nắm tay Vân Xu, cảm giác mềm mại, mịn màng dường như vẫn còn lưu lại trên da.
Khuyết Tư Viễn không để ý đến hành động nhỏ của bạn mình. Anh bật cười khi nghe Thiệu Dương kể lại dáng vẻ vênh váo của Vân Xu.
Chắc chắn là đáng yêu lắm. Tiếc là anh không được chứng kiến.
Nghĩ đến đây, Khuyết Tư Viễn hỏi: “Sao lúc đó cậu lại tắt camera?”
Thiệu Dương nhún vai, cười: “Thực ra cậu hiểu rõ lý do mà, phải không?”
Trước vẻ đẹp của cô không người đàn ông nào có thể giữ được bình tĩnh.
Hai người nhìn nhau, hiểu rõ ý nhau. Vẻ đẹp tuyệt vời luôn thu hút mọi ánh nhìn. Huống chi Vân Xu lại xinh đẹp đến vậy.
Khuyết Tư Viễn nghiêm túc nói: “Dù thế nào đi nữa, Vân Xu là người mà tôi muốn bảo vệ. Tôi không thể chấp nhận việc ai đó ép buộc cô ấy. Nếu cậu dám vượt quá giới hạn, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Đương nhiên rồi.” Thiệu Dương cười khẽ.
……
Vân Xu ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới mơ màng tỉnh giấc.
Trước mắt cô là trần nhà màu xanh da trời, phía trên là đèn chùm hình sao biển xanh lam. Chung quanh tường cũng được sơn màu xanh nhạt, trên sàn nhà trải thảm lông xù, vẽ hình cá voi xanh đang nhảy lên khỏi mặt nước.
Trên tường treo đủ loại tranh ảnh về biển cả, trên tủ bày biện các loại vỏ ốc, san hô.
Vân Xu ngồi dậy trên giường, nhìn ngắm căn phòng xung quanh. Trong thoáng chốc, cô ngỡ mình đang ở trong một khách sạn chủ đề biển cả nào đó.
Cũng khá đẹp đấy chứ.
Vân Xu tiện tay ôm lấy chiếc gối ôm hình cá heo biển bên cạnh. Cô vẫn thích chú cá heo này nhất, giống như chú cá heo vẫn luôn chơi đùa cùng cô vậy.
Cô bước xuống giường, vừa mở cửa ra đã chạm mặt người định gõ cửa.
Vẻ ngoài quá mức xuất chúng của Khuyết Tư Viễn khiến Vân Xu thoáng ngẩn ngơ. Anh lên tiếng hỏi: “Tối qua ngủ thế nào? Phòng có quen không?”
“Ngủ siêu ngon luôn.” Vân Xu giơ chiếc gối ôm cá heo biển trong tay lên:“Phòng cũng đẹp nữa, em thích nhất là chú cá heo này.”
Ánh mắt cô rạng rỡ, rõ ràng là rất vui vẻ.
Vì Vân Xu là mỹ nhân ngư, Khuyết Tư Viễn đã đặc biệt cho người trang trí phòng theo phong cách biển cả. Hôm qua anh còn lo lắng không biết cô có thích hay không.
Giờ được cô khen ngợi, anh cuối cùng cũng yên tâm.
Vân Xu vẫn chưa ăn gì từ tối qua. Khuyết Tư Viễn sợ cô đói lả người, liền nói: “Em rửa mặt xong xuống thẳng phòng ăn nhé, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
Khi Vân Xu đến phòng ăn, cô thấy hai người đàn ông đã ngồi chờ sẵn bên bàn.
Bữa trưa hôm nay có lẽ là bữa ăn vui vẻ nhất của cô trong khoảng thời gian gần đây. Không còn bị giam cầm ở nơi tối tăm, không thấy ánh sáng mặt trời, cô có thể thoải mái trò chuyện với mọi người.
Ăn xong, ba người cùng nhau ra phòng khách ngồi sofa trò chuyện.
Khuyết Tư Viễn kể cho Vân Xu nghe về việc anh tìm kiếm cô.
Vân Xu tiếc nuối nói: “Ông ấy không kể cho em nghe về anh. Em cứ tưởng hai người đã cắt đứt liên lạc, nênem mới chuyển nhà đi.”
Không có người giám hộ bên cạnh, Vân Xu luôn lo sợ một ngày nào đó thân phận nhân ngư của mình sẽ bị người khác phát hiện. Vì vậy, cứ một thời gian cô lại đổi chỗ ở, cũng không kết bạn thân thiết với ai.
Khuyết Tư Viễn lấy ra tấm ảnh bác họ để lại, đưa cho Vân Xu.
Vân Xu nhận lấy. Bức ảnh này đúng là cảnh cô từng ngồi hóng gió biển trước cửa phòng.
Lật mặt sau tấm ảnh, dòng chữ quen thuộc hiện ra. Người đó từng nắm tay cô, từng nét từng chữ viết xuống những dòng chữ nắn nót khi cô mè nheo không chịu luyện chữ.
Cô nhìn chằm chằm những dòng chữ đầy tiếc nuối ấy, nhớ lại cảnh tượng xưa kia, cảm giác khó chịu lại ùa về.
Từ khi người giám hộ qua đời, Vân Xu cảm thấy như mình bị tách biệt khỏi thế giới, không thể tìm thấy sự kết nối nào nữa. Sự ra đi của người giám hộ đã gây ra cú sốc lớn đối với cô.
Khuyết Tư Viễn an ủi: “Xu Xu, đừng buồn. Bác họ luôn yêu thương em rất nhiều, chắc chắn không muốn thấy em đau lòng đâu.”
Thiệu Dương cũng nói: “Sau này có anh ở bên cạnh em rồi, nên em đừng buồn nữa nhé.”
Hai người đàn ông dỗ dành một hồi lâu, Vân Xu mới dần lấy lại bình tĩnh.
Buổi chiều hôm đó.
Để Vân Xu vui vẻ hơn, Khuyết Tư Viễn đặc biệt dẫn cô ra phía sau nhà. Ở đó có một cái hồ nước lộ thiên rất lớn, rộng mênh mông, xung quanh tường cao bao bọc kín đáo, không ai có thể nhìn trộm vào được.