Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 276: Chương 276

Còn người đàn ông tóc vàng bị coi là mục tiêu vẫn không ngừng lật xem văn kiện, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn.

Vân Xu từng chút từng chút tiến lại gần, chiếc vòng cổ nhẫn lấp lóe trong không khí. Đến khi khoảng cách vừa đủ, cô đột ngột nhào tới, đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ người đàn ông tóc vàng, vui vẻ nói: “Có bị dọa sợ không?”

Leonard thuận thế đặt bút xuống, đưa bàn tay trắng nõn nhỏ bé lên môi, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. Đôi mắt màu xanh biển chứa đựng ý cười: “Bị dọa sợ rồi.”

Tuy anh nói vậy, nhưng Vân Xu vẫn nghi ngờ anh đang lừa dối mình. Vẻ mặt Leonard rõ ràng vẫn bình tĩnh như thường.

Nhận được ánh mắt nghi ngờ của người đẹp, Leonard mặt không đổi sắc ôm cô vào lòng, hương thơm thoang thoảng vờn quanh, cơ thể cô vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, khiến người ta hận không thể ôm vào lòng mỗi ngày. “Vừa rồi ngủ thế nào?”

Vân Xu hài lòng nói: “Thật thoải mái nha, hôm nay thời tiết rất thích hợp để ngủ.”

Leonard nhìn xuống đôi má ửng hồng của cô, quyến rũ và ngon miệng, có thể thấy rằng cô ngủ rất ngon. “Buổi tối chúng ta đi dạo lâu hơn một chút nhé, nếu không ban ngày ngủ nhiều quá, buổi tối lại không ngủ được.”

“Được thôi.” Vân Xu nói.

Vân Xu đoán không sai, Leonard đã sớm biết hành động của cô. Ngồi vào vị trí của anh, ai cũng rất nhạy bén với ánh mắt. Khi cô lén lút tiến lại gần, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một chú mèo con màu trắng đang bước nhẹ nhàng, khẽ meo meo đi tới phía sau, rồi bất ngờ nhảy lên, rơi vào lòng chủ nhân.

Cứ như cô vậy, đáng yêu vô cùng. Nghĩ vậy, Leonard nhìn xuống dưới, đôi chân trắng ngần đang lắc lư giữa không trung, mắt cá chân tinh xảo tựa như tác phẩm nghệ thuật.

Anh nhíu mày, bế Vân Xu lên theo kiểu công chúa: “Ở đây không trải thảm, cẩn thận cảm lạnh.” Anh bế cô đến giường trong phòng nhỏ, để cô xỏ giày rồi mới ra ngoài.

Vân Xu tò mò nhìn những văn kiện trên bàn: “Bên châu Âu lại có việc sao?”

“Ừ, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không cần lo lắng.”

Có tiếng gõ cửa thư phòng.

 

 

“Vào đi.”

 

 

Người hầu đứng ở cửa, cung kính nói: “Gia chủ, tiểu thư, có một người tên Mạc Hồng Huyên đến tìm, nói là muốn xin lỗi vì vị Ấn tiểu thư đã đến lần trước.”

Vân Xu nghiêng đầu. Mạc Hồng Huyên chẳng phải là vị hôn phu của Ấn Tiểu Hạ, người đã đến tìm cô lần trước sao? Ấn Tiểu Hạ còn nói bảo cô đừng cướp Mạc Hồng Huyên, nhưng cô chỉ mới gặp anh ta một lần ở bữa tiệc rượu. Chẳng hiểu sao lại có chuyện “cướp” ở đây.

Hôm nay anh ta đến tận cửa để xin lỗi, hay là nên gặp mặt một lần nhỉ? Từ khi đến Đông Thành đến giờ, Vân Xu đã nhớ lại rất nhiều chuyện, Vân gia, Giang Văn, Từ Nguyên Khải, Ấn Tiểu Hạ, chỉ còn thiếu chút nữa là đến Mạc Hồng Huyên. Vậy thì gặp mặt đi. Biết đâu rất nhanh thôi, mảnh ghép cuối cùng của trò chơi cũng sẽ đến tay.

……

Mạc Hồng Huyên được dẫn đến một vườn hoa nhỏ. Chờ đợi một hồi lâu, người mà anh ngày đêm mong nhớ mới chậm rãi bước tới. Anh nhìn không chớp mắt người đẹp đang chậm rãi đi xuyên qua bụi hoa, đôi mắt không nỡ chớp lấy một cái, cô vẫn xinh đẹp như trước, xinh đẹp đến mức khiến lòng anh rung động điên cuồng.

Trên chiếc bàn tròn nhỏ đã bày sẵn trà bánh, hương thơm thuần khiết từ tách sứ tinh xảo lan tỏa ra.

Vân Xu nhẹ nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói: “Anh nói anh đến xin lỗi, là vì vị hôn thê của anh xin lỗi sao?”

Năm chữ “vị hôn thê của anh” lọt vào tai Mạc Hồng Huyên vô cùng chói tai. Ban đầu, hôn thê của anh là Vân Xu, là người con gái trước mắt này, nhưng giờ đây hai người đã không còn quan hệ gì.

Mạc Hồng Huyên im lặng một lúc lâu, Vân Xu kỳ lạ hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?” Lúc này anh mới khẽ nói: “Đúng vậy, anh đến xin lỗi vì Ấn Tiểu Hạ đã thất lễ lần trước.”

Vân Xu gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh có thể nói chuyện rõ ràng với cô ấy, tôi hoàn toàn không có ý gì như lời cô ấy nói.”

Cô không biết rằng Ấn Tiểu Hạ đã kể lại toàn bộ cuộc đối thoại của hai người cho Mạc Hồng Huyên nghe. Cô vẫn đang nghĩ rằng, trước mặt vị hôn phu của Ấn Tiểu Hạ, chuyện lần trước khó có thể nói rõ ràng được, nói uyển chuyển một chút thì cả hai bên đều sẽ không khó xử.

Lòng tốt của cô lại khiến Mạc Hồng Huyên càng thêm khó chịu. Vân Xu đây là đang trực tiếp thể hiện rằng giữa cô và anh không hề có bất cứ quan hệ nào.

Anh biết rõ Vân Xu đã có Leonard, nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc trong lòng. Ánh mắt Mạc Hồng Huyên dừng lại ở chiếc vòng cổ trước n.g.ự.c cô, chiếc nhẫn cổ xưa như một dấu ấn, thẳng thắn nói cho mọi người biết rằng cô đã có bạn đời.

Anh nói: “Ngoài việc xin lỗi cho Ấn Tiểu Hạ, anh còn muốn xin lỗi vì những chuyện mình đã làm trước đây… Trước kia anh không nên đối xử với em như vậy.”

Giọng anh rất trầm, tràn đầy hối hận: “Em từng là hôn thê của anh, anh nên bảo vệ em, tin tưởng em mới đúng.”

Chứ không phải là lờ đi em, lạnh nhạt với em. Chỉ cần nghĩ đến tất cả những chuyện đã qua, sự hối hận mãnh liệt sẽ gặm nhấm trái tim anh.

Vân Xu nhìn người đàn ông đang hối hận khôn nguôi, trong lòng bình lặng như mặt nước. Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ bên tai. Đã quá muộn rồi. Đã quá muộn thật rồi. 

Vân Xu nói: “Anh có thể kể một chút về chuyện trước kia được không?” Cô muốn xem liệu mình có thể nhớ lại chút ký ức liên quan nào không.

Có thể ở bên Vân Xu thêm một lúc nữa, Mạc Hồng Huyên cầu còn không được. Anh vội vàng tìm kiếm ký ức của hai người trong đầu, rồi chợt phát hiện ra một chuyện thật đáng buồn, anh và Vân Xu gần như không thể tìm thấy khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. 

Tất cả đều là những đoạn ký ức anh bài xích cô. Kết quả này khiến lòng anh cứng lại, một lần nữa nhận ra mình đáng trách đến nhường nào.

Mạc Hồng Huyên im lặng một hồi, mới chọn ra vài chuyện cũ rất xa xưa để kể, nhưng Vân Xu nghe không mấy hứng thú. Cô muốn biết những chuyện đã xảy ra sau khi quen biết Ấn Tiểu Hạ. 

Cô nói ra ý nghĩ của mình, nhưng Mạc Hồng Huyên hơi hé môi, không thể nói nên lời. Sau khi quen biết Ấn Tiểu Hạ, quan hệ giữa Vân Xu và anh càng thêm căng thẳng, sao anh có thể đem những quá khứ tồi tệ đó lặp lại một lần nữa. 

Vẻ nhàm chán vô tình lộ ra trên mặt Vân Xu khiến Mạc Hồng Huyên luống cuống tay chân, thầm hận mình không có tài ăn nói, có thể khiến cô hứng thú.

“Xu Xu, nói chuyện thế nào rồi?” Giọng nói trầm ấm từ phía xa truyền đến. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của Vân Xu nở rộ nụ cười rạng rỡ, cô đứng dậy, bước về phía người đàn ông tóc vàng. 

 

 

Mái tóc dài mềm mại như tơ lụa theo động tác của cô, vẽ nên một đường cong nhẹ nhàng trong không khí. “Nói chuyện bình thường thôi.” Vân Xu nói: “Công việc của anh xong rồi sao?”

“Ừ, nên đến đây ở bên cạnh em.” Leonard đưa tay giúp cô chỉnh lại những sợi tóc hơi rối ra sau tai, mọi cử chỉ đều vô cùng thân mật và chu đáo. Hai người đứng cạnh nhau như một bức tranh hài hòa nhất, nhưng đối với Mạc Hồng Huyên mà nói, cảnh tượng này quá mức chói mắt. Đâm vào mắt anh đau nhói. N

gười đứng bên cạnh Vân Xu vốn nên là anh, chứ không phải người đàn ông tóc vàng kia. Là chính tay anh đã từ bỏ cô, chỉ cần nghĩ đến điểm này, tim Mạc Hồng Huyên lại quặn thắt, sự hối hận từ khắp người trào dâng, thấm đẫm toàn thân.

Leonard dìu Vân Xu ngồi xuống, đôi mắt màu xanh biển không rõ cảm xúc dừng trên người cô, luôn dịu dàng. 

 

 

Vân Xu rót trà cho anh, đôi mắt cong cong: “Anh uống thử trà này xem, là đầu bếp mới nghiên cứu ra, em thấy khá ngon.”

“Được, anh thử xem.” Hai người tương tác tự nhiên và thân mật, hiển nhiên đã trải qua vô số lần. Mạc Hồng Huyên không thể chịu nổi sự kích thích trước mắt nữa, hốt hoảng nói lời cáo biệt rồi rời đi. 

Vân Xu tùy ý gật đầu, cuối cùng lại nghĩ đến điều gì đó, nói: “À phải rồi, anh và Ấn tiểu thư đính hôn cũng lâu rồi, chắc là sắp kết hôn nhỉ? Vậy tôi xin chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé.” 

Nghe nói hai người này năm xưa yêu nhau oanh oanh liệt liệt, Vân Xu cảm thấy mình nên gửi đến họ một lời chúc phúc. Như vậy cũng có thể giải trừ hiểu lầm của Ấn Tiểu Hạ đối với cô. 

Bất ngờ là, sắc mặt Mạc Hồng Huyên càng trở nên khó coi, chẳng lẽ cô đã nói sai lời chúc phúc rồi sao? Tuy rằng đã lâu không về nước, nhưng cô vẫn nhớ “trăm năm hạnh phúc” là lời chúc phúc dành cho tân lang tân nương mà. Vân Xu buồn bực.

Người đàn ông tóc vàng ngồi bên cạnh ung dung thưởng thức ly trà, trong mắt thoáng hiện một tia ý cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận