Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 269: Chương 269
Tiểu thư Vân gia vừa mới chuẩn bị giải thích rằng cô chỉ muốn gọi bác sĩ, Mạc Hồng Huyên đã quay lại, ánh mắt tràn đầy lãnh đạm và chán ghét, bao gồm cả Giang Văn và Từ Nguyên Khải bên cạnh cũng vậy.
Tiểu thư Vân gia ngẩn người.
Mạc Hồng Huyên nhìn về phía giường bệnh, thô bạo kéo tiểu thư Vân gia ra khỏi phòng bệnh, sau đó chán ghét hất tay cô ra: “Tôi cứ tưởng mỗi ngày cô kêu la tố cáo đã đủ đáng tởm rồi, không ngờ cô còn cố ý chạy đến bệnh viện này. Anh trai Tiểu Hạ là người bệnh, lương tâm của cô bị chó ăn rồi à?”
Tiểu thư Vân gia yếu ớt nói: “Tôi không làm gì cả.”
Cô chỉ đưa ra một giao dịch thôi, không hề nói bất cứ lời nào quá đáng, cô cũng không biết đối phương sẽ bệnh phát.
Mạc Hồng Huyên không tin: "Tiểu Hạ nói, bệnh tình anh trai cô ấy dạo này rất ổn định, sao cô vừa đến, anh ấy đã lên cơn ngay?”
Giang Văn chế nhạo liếc cô một cái: “Đến nước này rồi mà cô còn nói dối, cô có biết mình trông buồn cười lắm không? Dám làm không dám nhận, lòng dạ rắn rết chính là loại con gái như cô đấy.”
Ấn Tiểu Hạ mắt đỏ hoe nhìn cô: “Tôi sẽ thôi học, cô đừng làm hại anh trai tôi nữa, tôi chỉ có một người thân duy nhất là anh ấy thôi.”
Từ Nguyên Khải nói: “Tiểu Hạ, em không cần thôi học, em không làm gì sai cả, sai là những kẻ đáng thương bị lòng ghen tị che mờ mắt kia.”
Tay tiểu thư Vân gia khẽ run lên. Cô và bọn họ quen biết nhau nhiều năm, vậy mà lại không bằng một cô gái mới quen chưa đầy một năm. “…… Tôi không làm gì cả, chỉ là đưa ra một giao dịch thôi, lúc các anh xông vào, tôi đang chuẩn bị ấn nút gọi y tá.”
Giang Văn vừa định hỏi nội dung giao dịch, bác sĩ bước ra.
Ấn Tiểu Hạ vội vàng đón lấy, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ Trương, anh trai tôi có sao không ạ? Có nghiêm trọng lắm không?”
Bác sĩ Trương nói: “Anh trai em không sao rồi, đừng lo lắng.”
Ấn Tiểu Hạ lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thân thể mềm nhũn suýt chút nữa ngã khuỵu xuống, may mà Mạc Hồng Huyên kịp thời đỡ lấy cô. Cử chỉ thân mật tự nhiên của hai người khiến Vân tiểu thư im lặng nhìn theo.
Từ Nguyên Khải hỏi: “Bác sĩ, Ấn Hàm Húc vì sao lại bệnh phát, tình trạng của cậu ấy trước đó nghe nói rất ổn định mà.”
Bác sĩ Trương liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đứng phía sau, rồi lại nhìn mấy chàng trai trẻ tuổi trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ấn Tiểu Hạ, ông và mẹ Ấn Tiểu Hạ là bạn bè, có thể nói hai anh em Ấn gia là do ông nhìn lớn lên.
Ông dừng một chút, nói: “Hàm Húc bệnh phát là vì chịu kích thích.”
Tiểu thư Vân gia không thể tin được nhìn bác sĩ Trương, chẳng lẽ thật sự là lời nói của cô đã kích thích đối phương? Nhưng cô đâu có nói bất cứ lời nào quá đáng.
Cô đang định truy hỏi, Mạc Hồng Huyên đã xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Cô còn gì mà giải thích nữa? Cô chính là cố ý kích thích cậu ấy, sao tôi lại có loại vị hôn thê ác độc như cô chứ, cô quá làm tôi ghê tởm.”
Hai chàng trai còn lại cũng dùng ánh mắt sắc bén hơn, tràn đầy bài xích và chán ghét.
Tiểu thư Vân gia bị thái độ của bọn họ đ.â.m vào tim, khó chịu vô cùng, cô rốt cuộc vẫn là một cô gải nhỏ được cha mẹ sủng ái, không chịu nổi ủy khuất bị nhằm vào, lập tức muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra, “Rõ ràng ban đầu là Ấn Tiểu Hạ trái với quy——.”
Mạc Hồng Huyên cắt ngang lời cô: “Tiểu Hạ không giống cô, cô từ nhỏ sống trong nhung lụa, sung sướng, cô ấy là bị cuộc sống ép buộc, không cần dùng tiêu chuẩn của cô để đo lường cô ấy.”
Giang Văn cố ý phóng đại âm thanh nói: “Cô chạy đến phòng bệnh người khác, cố ý kích thích người ta bệnh phát, giờ còn muốn giả thích cái gì nữa, thật quá đáng.”
Hành lang có không ít bệnh nhân khác, bọn họ nghe thấy lời Giang Văn nói, nhao nhao chỉ trỏ về phía cô.
Tiểu thư Vân gia muốn phản bác, nhưng một người sao nói lại mấy chục người, cô chỉ có thể hoảng loạn không ngừng lùi về phía sau, trơ mắt nhìn vị hôn phu của mình cùng hai người khác bảo vệ Ấn Tiểu Hạ sau lưng.
Giờ phút này Mạc Hồng Huyên nhớ lại thân ảnh cô đơn năm đó, nội tâm quặn thắt đau đớn. Một người trưởng thành như anh bị người khác chỉ trích, trách mắng còn khó chịu như vậy, huống chi Vân Xu khi đó mới mười mấy tuổi.
Là vị hôn phu, anh nên bảo vệ cô, chứ không phải cùng nhau chỉ trích cô.
Buổi tiệc rượu tan trong trầm lặng, Giang Văn và Từ Nguyên Khải lập tức rời đi, Mạc Hồng Huyên đưa Ấn Tiểu Hạ trở về Mạc gia, trước đó anh nhận được tin nhắn của mẹ Mạc bảo anh đưa Ấn Tiểu Hạ qua.
Tuy rằng Mạc Hồng Huyên muốn đưa Ấn Tiểu Hạ về nhà, sau đó tìm một nơi yên tĩnh, một mình tĩnh lặng một chút, nhưng tin nhắn của mẹ anh rất nghiêm túc, anh vẫn làm theo theo ý bà.
Vừa bước vào phòng khách, Mạc Hồng Huyên đã nhận ra không khí khác thường giữa cha mẹ mình.
Cha Mạc vẻ mặt suy sụp ngồi trên sô pha, thân hình cúi rũ, không còn chút uy nghiêm nào thường ngày, mẹ Mạc ngồi đối diện Cha Mạc trên sô pha, lưng thẳng tắp, mặt không biểu tình, có lẽ là do mẹ con liền tâm, Mạc Hồng Huyên cảm thấy mẹ anh đang đau lòng.
“Ba, mẹ.” Anh gọi.
Trong mắt Cha Mạc hiện lên vẻ hy vọng: “Tiểu Huyên, con cuối cùng cũng tới.”
Phản ứng của cha khiến dự cảm không tốt trong lòng Mạc Hồng Huyên càng thêm mãnh liệt, anh đưa Ấn Tiểu Hạ ngồi xuống, trong suốt quá trình mẹ Mạc như tượng đá, không hề nhúc nhích.
“Ở nhà xảy ra chuyện gì sao, vì sao đột nhiên gọi con về?” Mạc Hồng Huyên hỏi.
Mẹ Mạc nghe thấy câu hỏi của anh, chậm rãi quay đầu lại, động tác vô cùng cứng đờ: “Tiểu Huyên, mẹ và cha con chuẩn bị ly hôn, hy vọng con có thể thông cảm.”
Giọng bà nói rất bình tĩnh, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
Một câu nói của mẹ anh như búa tạ giáng xuống, khiến đại não Mạc Hồng Huyên chấn động ong ong: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, đã xảy ra chuyện gì sao? Mẹ nói ra, con giúp mẹ giải quyết.”
Mẹ Mạc nói: “Mẹ rất bình tĩnh, chuyện này con không giải quyết được, ly hôn là ý định duy nhất của mẹ.”
Mạc Hồng Huyên không thể lý giải lời mẹ anh nói, cha mẹ ở bên nhau sinh hoạt bao nhiêu năm như vậy, gần như chưa từng cãi vã, anh vẫn luôn cho rằng gia đình họ là một gia đình hoàn mỹ hiếm có trong giới thượng lưu, vì sao mẹ anh đột nhiên muốn ly hôn.
Ấn Tiểu Hạ không nói gì, cô vẫn chưa hoàn hồn sau những lời chỉ trích của mọi người ở tiệc rượu, cả người có vẻ có chút suy sụp.
Thực tế, cô không hiểu vì sao mẹ Mạc muốn Mạc Hồng Huyên đưa cô đến đây, cô chỉ là một vị hôn thê mà thôi.
Mạc Hồng Huyên mờ mịt, không có manh mối nói: “Ba, rốt cuộc là chuyện gì!”
Cha Mạc cười khổ một tiếng, khẽ hé miệng, rồi lại ngậm miệng lại, nguyên nhân ly hôn của hai người, ông thật sự không thể nói ra trước mặt con cháu.
Mẹ Mạc nói: “Nếu con thật sự muốn biết, mẹ sẽ nói cho con, không cần hỏi cha con, dù sao đối với con ảnh hưởng cũng không lớn.”
Nói rồi, ánh mắt bà chậm rãi chuyển sang người Ấn Tiểu Hạ đang trầm mặc, như thể lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, tỉ mỉ đánh giá, mang theo một ý vị khó hiểu.
Ấn Tiểu Hạ trong lòng run lên.
“Mẹ và cha con ở bên nhau sinh hoạt gần ba mươi năm, hôm nay mới phát hiện, trong lòng ông ấy vậy mà cất giấu một người.” Mẹ Mạc lạnh nhạt nói.
“Là ai?” Mạc Hồng Huyên buột miệng hỏi.
Mẹ Mạc nghiến răng nghiến lợi: “Chính là mẹ của vị hôn thê bên cạnh con đây.”
Đầu cha Mạc càng cúi thấp hơn, Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ như hóa đá, ngơ ngác bất động.
Mẹ Mạc cười lạnh, nếu không phải một tin nhắn nặc danh bảo cho bà những chuyện này, có lẽ bà cả đời này đều phải sống trong vô tri, nghĩ đến người chồng đầu gối tay ấp lại cất giấu một người con gái khác trong lòng, bà ghê tởm đến muốn nôn mửa.
“Cha con vì yêu cầu gia tộc mà liên hôn, liền từ bỏ người yêu của mình.” Hai chữ “người yêu” cuối cùng bị mẹ Mạc nói ra đầy châm biếm: “Ngược lại kết hôn với mẹ.”
Bà cũng là tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có, đều có một chút ngạo khí, năm đó cùng Cha Mạc kết làm vợ chồng, hai người tuy rằng là liên hôn, nhưng cũng tính là tôn trọng nhau như khách, bà có thể chấp nhận chồng có người khác trước khi kết hôn, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc hai người ở bên nhau rồi, mà ông vẫn còn tâm tâm niệm niệm về người con gái khác!
Còn nhớ thương suốt hơn hai mươi năm, đây quả thực là đem mặt bà đặt dưới chân mà chà đạp!
“Con và Ấn Tiểu Hạ ở bên nhau, ông ấy hẳn là rất vui vẻ nhỉ, rốt cuộc ông ấy không ở bên người yêu đầu, nhưng con trai ông ấy lại ở bên con gái của người phụ nữ kia.”
Mạc Hồng Huyên quay đầu nhìn về phía người cha đang suy sụp, những vấn đề kỳ lạ trong mấy năm qua cuối cùng cũng có lời giải thích.
Vì sao cha đối với Ấn Tiểu Hạ lần đầu gặp mặt đã rất hòa ái, vì sao cha nhanh chóng đồng ý đề nghị của Vân gia đưa Vân Xu ra nước ngoài, vì sao cha đối với gia thế Ấn Tiểu Hạ không hề có ý kiến.
“Thì ra là thế.” Mạc Hồng Huyên lẩm bẩm nói.
“Chính là như vậy, mẹ đã quyết định ly hôn, đến nước con và Ấn Tiểu Hạ thì tự giải quyết cho tốt đi.” Mẹ Mạc liếc nhìn con trai một cái, năm đó bà thích cô gải nhỏ nhà họ Vân hơn, nhưng con trai cứ nhất quyết muốn Ấn Tiểu Hạ, cha Mạc lại ở bên cạnh khuyên nhủ, bà cũng đành chiều theo bọn họ.
Bà không can thiệp chuyện của con trai, cũng hy vọng con trai đừng can thiệp chuyện của bà.
Ấn Tiểu Hạ cả người lạnh toát ngồi trên sô pha, ánh mắt lạnh nhạt của mẹ Mạc khiến cô khó chịu vô cùng, tâm trạng vốn đã chìm xuống đáy vực ở bữa tiệc rượu, lúc này càng trực tiếp rớt xuống vực sâu.
Sự việc vì sao lại thành ra thế này?
Trên đường về, Mạc Hồng Huyên vô cùng trầm tĩnh, sự trầm tĩnh này khiến Ấn Tiểu Hạ trong lòng hốt hoảng.
“A Huyên? A Huyên?” Cô khẽ gọi anh.