Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 265: Chương 265
Trước vẻ đẹp của cô, lý trí trở nên quá nhỏ bé.
Nhưng chưa nói đến việc gia chủ nhà Khắc Lạc Tư Đặc đang đứng ở đây, chỉ là nếu không có mặt anh ta, với những chuyện đã xảy ra mấy năm trước, việc Vân Xu chỉ chọn cách làm ngơ bọn họ đã là thái độ ôn hòa lắm rồi.
Nếu không phải ngại việc cơ nghiệp của mình ở Đông Thành, Mạc Giang Từ ba gia tộc lại có thế lực quá lớn ở đây, ông Hứa cũng sẽ không mời ba người đến yến hội.
Ông vốn cho rằng Từ Nguyên Khải và Giang Văn ít nhất cũng biết sự tồn tại của mình không được Vân Xu hoan nghênh, sẽ thức thời mà đứng ở nơi xa, không ngờ hai người lại trực tiếp đi tới.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của gia chủ nhà Khắc Lạc Tư Đặc, ông Hứa cảm thấy đầu mình đau nhức dữ dội.
Giang Văn cẩn thận liếc nhìn Vân Xu một cái, nhưng mọi sự chú ý của cô đều đặt trên người đàn ông tóc vàng, thậm chí có lẽ còn không nhận ra hai người họ đã đến. Lòng anh càng thêm chua xót.
Anh cố gắng dời mắt khỏi người cô, lên tiếng: “Tiên sinh Khắc Lạc Tư Đặc, nghe nói ngài và Vân Xu đã quen biết nhau từ lâu ở nước ngoài?”
Tư liệu ở nước ngoài không thể tra ra được, Giang Văn chỉ có thể bắt đầu từ chỗ đối phương.
Nhưng người đàn ông tóc vàng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, như thể đang nhìn một hòn đá ven đường: “Anh là ai?”
Cái gì?!
Giang Văn đứng sững tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đối xử với anh như vậy. Anh dù sao ở Đông Thành cũng là nhân vật có tiếng tăm, vậy mà lại bị người ta hỏi là ai, lại còn là trước mặt người trong lòng.
Cảm giác xấu hổ từ đáy lòng trào dâng, khiến anh hận không thể xoay người rời đi, nhưng làm vậy chỉ càng thêm chật vật mà thôi.
Đôi mắt Vân Xu cũng hơi hơi mở to, rồi sau đó lặng lẽ cong lên khóe môi. Leonard cũng thật là hư, anh rõ ràng biết rất rõ thông tin về những người này, mà lại cố ý giả vờ không quen biết.
Cô nắm lấy bàn tay thon dài của anh, nhẹ nhàng lắc lắc, ánh mắt lấp lánh, vô cùng đáng yêu.
Người đàn ông tóc vàng rũ mắt, ngược lại nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô trong lòng bàn tay to lớn của mình, giọng nói trầm ấm mang theo sự nuông chiều: “Đừng ồn ào, về nhà anh chơi với em.”
Cử chỉ thân mật nhỏ bé này khiến hai người kia ghen tị đến phát điên.
Ông Hứa đứng bên cạnh xem mà trợn mắt há hốc mồm. Ông vốn còn lo lắng vị gia chủ này sẽ nổi giận, không ngờ chưa đến một phút, Giang Văn đã bị đả kích đến mức quá sức. Trong lòng ông vẫn còn sợ hãi mà nghĩ, may mắn là mình đã sớm dập tắt những ý niệm không nên có.
Ánh mắt Từ Nguyên Khải trầm xuống. Đối phương hoàn toàn không nói lý lẽ, có bối cảnh cường đại như vậy, làm việc đương nhiên tùy tâm sở dục. Nhưng cường đại thì cường đại, đây chính là Đông Thành: “Tiên sinh Khắc Lạc Tư Đặc, tôi và Giang Văn trước kia có quen biết Vân tiểu thư, từng làm sai một vài chuyện, hiện tại muốn bù đắp.”
“Cô ấy trước kia ở nước ngoài không có bất cứ tin tức gì, hiện tại tôi và bạn chỉ là muốn quan tâm một chút đến cuộc sống của cô ấy, ngài không cần nhằm vào chúng tôi như vậy. Huống hồ, với tình huống của cô ấy, không thể nào ở nước ngoài sống vô danh được, chúng tôi lo lắng cô ấy đã bị người khác lừa gạt, mới lên tiếng hỏi han.”
“Tôi thấy cô ấy khi mới bước vào yến hội, hiển nhiên là thiếu kinh nghiệm. Nếu ngài trước kia khống chế vòng giao tế của cô ấy, không cho cô ấy tham gia tụ hội, chẳng phải là quá đáng sao? Cô ấy là một người tự do, điều này không công bằng với cô ấy.”
Từ Nguyên Khải ăn nói không tồi, ít nhất so với Giang Văn vừa rồi thì khôn khéo hơn nhiều. Câu chữ của anh đều là vì Vân Xu suy xét, cứ như thể người năm đó đề nghị đưa Vân Xu ra nước ngoài không phải là anh, cứ như thể Leonard mới là vai ác ức h.i.ế.p Vân Xu vậy.
Trong từng câu chữ ẩn chứa ý đồ khiêu khích.
Vân Xu nghe mà vẻ mặt mờ mịt. Là người trong cuộc, cô rất rõ những lời Từ Nguyên Khải nói đều sai lệch. Đang lúc Vân Xu chuẩn bị giải thích, thì người bên cạnh đã lên tiếng.
Leonard lạnh lùng nói: “Anh lấy tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện?”
Đôi mắt xanh biển kia mang theo cảm giác áp bức cực lớn, phảng phất ngay giây sau, sẽ nhấn chìm người ta xuống biển sâu, không thể hô hấp.
Tay Từ Nguyên Khải không tự giác run lên, rất nhanh lại khống chế được: “Tôi nói, tôi chỉ là muốn bù đắp cho cô ấy.”
Leonard nói: “Vậy anh đã làm được chuyện gì để bù đắp chưa? Đứng ở đây chất vấn tôi sao?”
Khóe miệng Từ Nguyên Khải run rẩy, không thốt nên lời. Anh muốn nói mình không tìm được cơ hội để bù đắp cho Vân Xu, anh thậm chí còn không gặp được cô, nhưng nói ra chỉ càng chứng tỏ sự vô năng của bản thân.
Anh im lặng.
“Anh cho rằng anh là ai?” Người đàn ông tóc vàng cao cao tại thượng đánh giá anh, ánh mắt vô hồn mang theo vẻ lạnh lẽo, như thể đang đánh giá một vật thể vô tri: “Muốn tôi nhằm vào anh, anh xứng sao?”
Anh ta chưa bao giờ xem mấy người ở Đông Thành này ra gì, bất quá chỉ là lũ ngu xuẩn đầu óc không minh mẫn mà thôi.
Từ Nguyên Khải bị khí tràng cường đại của đối phương áp bức đến mức không còn sức chống trả, người đã dần tiếp quản công việc gia tộc như anh, đứng trước mặt đối phương, chẳng khác nào một đứa trẻ con tay không tấc sắt, ấu trĩ đến buồn cười.
Bọn họ tự xưng là con cưng của trời, mà giờ phút này mới ý thức được sự nhỏ bé của bản thân.
Vân Xu nói: “Tuy rằng không biết vì sao anh lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, nhưng Leonard chưa từng giam cầm tôi, là tôi không thích đến những nơi đông người thôi.”
Cô ở Châu Âu cũng có vòng giao tế của riêng mình, bất quá có thể xưng là bạn bè chỉ có một hai người. Cô thỉnh thoảng sẽ cùng bạn bè ra ngoài tham gia những buổi tụ tập nhỏ, cũng sẽ cùng họ đi du ngoạn, đương nhiên mỗi lần đều mang theo đủ vệ sĩ bên người.
Tổng thể mà nói, Vân Xu ở Châu Âu muốn gì có nấy, muốn đi đâu đều có người an bài chu đáo. Chuyện về nước trước đó nhàm chán là bởi vì những địa điểm nổi tiếng ở bên kia hầu như đã bị cô đi chơi hết, không còn hứng thú ra ngoài nữa.
Giang Văn và Từ Nguyên Khải cứng đờ đứng tại chỗ. Lời giải thích của Vân Xu khiến lòng họ không ngừng chìm xuống, cũng khiến họ không còn lập trường để mở miệng thêm điều gì nữa.
Cách đó không xa, hai người khác cũng đang chú ý đến tình hình bên này.
Ban đầu, khi Vân Xu lướt qua Mạc Hồng Huyên, anh đã vươn tay ra, cứng đờ giữa không trung. Mạc Hồng Huyên thậm chí có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng khi người đẹp lướt qua, chợt lóe rồi biến mất, lại như xiềng xích quấn quanh trong lòng anh. Nhưng cô đến liếc mắt nhìn anh một cái cũng không, cứ như thể đi ngang qua một người xa lạ.
Anh cảm thấy mình như một tên hề đứng ngây ra đó, nhưng lại không thể tức giận với Vân Xu.
Dù là ai, một khi đã gặp cô, trong lòng cũng chỉ còn sự cam tâm tình nguyện.
Ấn Tiểu Hạ nhìn động tác của anh chỉ muốn cười. Không biết là cười người hôn phu tự mình đa tình, hay là cười chính bản thân bị người hôn phu bỏ quên một bên. Anh ấy không nghĩ rằng hành động đó sẽ khiến cô khó xử đến mức nào sao?
Người hôn phu của cô giữa thanh thiên bạch nhật muốn ôm một người con gái khác, thật quá nực cười.
Ấn Tiểu Hạ lên tiếng: “A Huyên, anh còn nhớ đây là đâu không?”
Đây là yến hội do ông Hứa tổ chức, chiêu đãi vô số nhân vật ở Đông Thành, không phải nhà anh, không thể tùy ý anh làm bậy.
Lời nói mang theo ý răn dạy khiến Mạc Hồng Huyên bực bội nhíu mày: “Anh biết, em không cần nói nữa.”
Anh chỉ là nhất thời quá kinh ngạc, phản ứng có hơi sai lệch. Mạc Hồng Huyên tự nhủ như vậy, nỗi mất mát trong lòng bị đè nén mạnh mẽ xuống, nhưng ánh mắt anh vẫn không tự chủ được mà rơi xuống người Vân Xu, giống như những người khác trong yến hội.
Buổi yến hội đêm nay đã hoàn toàn thay đổi trọng tâm, mọi lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người con gái đẹp đến mức không giống phàm nhân kia.
Họ nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ với người đàn ông tóc vàng, nhìn cô nắm tay đối phương. Mạc Hồng Huyên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không kìm nén được cảm xúc mác danh trào dâng trong lòng.
Hai người anh em của anh đã qua đó rồi, vậy thì theo lễ nghĩa, anh cũng nên qua đó chào hỏi cô một tiếng, dù sao từ nhỏ cũng đã quen biết nhau.