Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 288: Chương 288
Lời Cố Tu Thành nói ở bữa tiệc khiến mọi người ngơ ngác. Sao Cố tổng lại phủ nhận quan hệ với Tần tiểu thư? Ai cũng biết hai người thân mật công khai, chính Cố Tu Thành cũng ngầm thừa nhận tin đồn mà.
Đây là dạ tiệc của giới thượng lưu, mỗi lời Cố Tu Thành nói ra đều có sức lan tỏa khắp Hải Thành. Việc anh nói chỉ coi Tần Mạn Ngữ là em gái gần như dập tắt khả năng liên hôn giữa hai nhà.
Tần tiểu thư tái mặt, xem ra Cố Tu Thành không hề báo trước quyết định này với cô. Gương mặt xinh đẹp với vẻ yếu đuối đáng thương của cô khiến nhiều người cảm thông.
Cố Tu Thành cũng nhận ra tay Tần Mạn Ngữ run rẩy. Anh chợt thấy hối hận vì hành động quá khích của mình. Gần đây, vì lời Vân Xu nói, anh luôn nóng nảy, ăn nói thiếu suy nghĩ.
Cố Tu Thành và Khuyết Tư Viễn đều là nhân vật nổi tiếng, việc hai người đứng cạnh nhau thu hút sự chú ý của nhiều người. Vì thế, câu nói của Cố Tu Thành đã lọt vào tai không ít người.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Tần Mạn Ngữ, khiến cô càng thêm cứng đờ. Từ khi quen Cố Tu Thành, cô luôn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị. Người thừa kế gia tộc số một Hải Thành chỉ dịu dàng với một mình cô, là điều bao nhiêu cô gái mơ ước.
Dù Tần Mạn Ngữ ngụy trang giỏi đến đâu, vẻ ưu việt thỉnh thoảng lộ ra vẫn không thể che giấu. Danh hiệu “thiếu phu nhân nhà họ Cố” vốn đã được công nhận cho Tần Mạn Ngữ, nhưng một câu nói của Cố Tu Thành đã biến tất cả thành trò cười.
Dù không nhìn biểu cảm của mọi người xung quanh, Tần Mạn Ngữ cũng biết những ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ đã biến thành chế giễu, châm chọc, như kim châm đ.â.m vào tim cô, trốn cũng không được.
Nhìn kìa, Tần tiểu thư này ngày thường ra vẻ ta đây lắm, tưởng mình chắc chắn gả được vào nhà họ Cố, ai ngờ Cố tổng nói chỉ coi cô ta là em gái thôi. Buồn cười thật.
Cảm giác xấu hổ xâm chiếm Tần Mạn Ngữ, gặm nhấm cô. Cô đã mất hết mặt mũi rồi.
Tần Mạn Ngữ gượng cười, đứng bên Cố Tu Thành. Tim cô đau nhói, nhưng cô không thể gục ngã. Một khi gục ngã, cô sẽ trở thành trò cười cho cả Hải Thành.
Không lâu sau, Tần Đằng đến.
Là anh trai Tần Mạn Ngữ, anh nhanh chóng biết chuyện Cố Tu Thành vừa nói. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Tần Đằng. Nhưng đây không phải nơi để làm ầm ĩ, anh cố kiềm chế cảm xúc, định bụng sẽ tính sổ sau.
Tiệc vừa kết thúc, Tần Đằng đã kéo Cố Tu Thành đến một góc khuất, chất vấn: “Cố Tu Thành, lời vừa rồi của cậu là có ý gì? Cậu có biết em gái tôi mất mặt thế nào không hả!”
Cố Tu Thành im lặng một hồi, nói: “Xin lỗi, lúc đó tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Tần Đằng càng thêm giận dữ. Đối phương không hề có ý định rút lại lời nói. “Hiện giờ cậu muốn bội bạc với em gái tôi sao?! Cậu đừng quên ai đã cứu cậu!”
Cố Tu Thành nhíu mày. Từ “bội bạc” nghe thật khó chịu. Xét cho cùng, anh và Tần Mạn Ngữ chưa từng xác nhận bất cứ quan hệ gì. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua, anh tự hỏi đã đối xử tận tâm tận lực với Tần Mạn Ngữ, tìm danh y, sưu tầm dược liệu cho cô. Anh đã cho cô gần như tất cả những gì có thể.
Ân tình bao nhiêu cũng trả gần hết rồi.
Tần Mạn Ngữ nhận thấy không khí giữa hai người không ổn, vội vàng tiến lên can ngăn. Vị thế nhà họ Tần không thể so sánh với nhà họ Cố. Quan hệ giữa Tần Đằng và Cố Tu Thành tuyệt đối không thể rạn nứt.
Cô vẫn cần dựa vào thế lực của Cố Tu Thành để chữa bệnh. Anh trai cô quá nóng nảy rồi.
“Anh à, anh đừng như vậy.” Tần Mạn Ngữ nở nụ cười hiền hòa, kiên cường. “A Thành mấy năm nay đối xử với em tận tình tận nghĩa. Nếu không có anh ấy, có lẽ em đã sớm c.h.ế.t rồi.”
Tần Đằng đau lòng nhìn em gái, cuối cùng cũng dịu giọng.
Tần Mạn Ngữ cho rằng lời nói của mình có thể khiến Cố Tu Thành nhớ lại những năm tháng gắn bó, từ đó mềm lòng với cô. Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Cố Tu Thành xúc động nói: “Tiểu Ngữ, em quả nhiên vẫn luôn lương thiện, chu đáo như anh nghĩ. Anh đảm bảo em mãi mãi là em gái của anh, cả đời là em gái.”
Khóe môi Tần Mạn Ngữ cứng đờ. Lời Cố Tu Thành nói khiến mọi toan tính của cô trở nên nực cười. Anh ta thế mà trực tiếp nhận lời cô nói, cho rằng đã trả giá đủ nhiều. Tình hình hiện tại thực sự bất lợi cho cô.
Tần Đằng nhìn chằm chằm Cố Tu Thành, hỏi: “Có phải cậu đã thích cô cô đó rồi không?”
Nghĩ đi nghĩ lại, việc Cố Tu Thành đột nhiên phủi sạch quan hệ với em gái anh chỉ có thể là vì anh đã có người khác trong lòng. Mà người gần gũi Cố Tu Thành nhất, chỉ có mỹ nhân ngư kia.
Nếu Cố Tu Thành thích nhân ngư, vậy bệnh của em gái anh phải làm sao?
Lòng Tần Mạn Ngữ cũng lặng lẽ trĩu nặng.
Cố Tu Thành thẳng thừng phủ nhận: “Không phải cô ấy, là người khác.”
Anh sẽ không nói cho Tần Đằng biết về Vân Xu. Vẻ đẹp của cô không ai có thể cưỡng lại được. Anh không tin Tần Đằng sẽ không động lòng.
Biết được câu trả lời chắc chắn, Tần Đằng miễn cưỡng bình tĩnh lại. Sức khỏe của em gái vẫn là quan trọng nhất. Những chuyện khác có thể để sau này tính.
Hai người đàn ông đều chìm trong suy tư. Trong lúc nhất thời, không ai nhận ra Tần Mạn Ngữ - người em gái “đơn thuần, thiện lương” trong lòng họ - thế nhưng không hề hỏi người con gái “khác” mà Cố Tu Thành vừa nhắc đến là ai, ngược lại, cô ta dường như đã sớm biết rõ người đó là ai rồi.
Ở một góc khuất, một người đàn ông tuấn mỹ rũ mắt, nghe trọn vẹn cuộc đối thoại.
……
Như Thu đang suy tư về lời Vân Xu nói lần trước thì Cố Tu Thành đến.
Sau khi biết chuyện về Tần tiểu thư, Như Thu đã không thể nhìn Cố Tu Thành bằng ánh mắt như trước. Gương mặt tuấn tú kia dần mất đi sức hút trong mắt cô. Tình cảm cô dành cho anh cũng từng chút từng chút giảm bớt. Có lẽ không bao lâu nữa, cô sẽ hoàn toàn buông bỏ được anh.
Cố Tu Thành hiểu rõ tâm tư của mỹ nhân ngư này, nhưng anh không bận tâm. Anh đã có một kế hoạch hoàn hảo.
“Như Thu, anh nghe nói ở Đông Thành dường như có tin tức về nhân ngư.”
Như Thu vốn cho rằng trên thế giới chỉ có cô và Vân Xu là nhân ngư. Giờ lại nghe tin về mỹ nhân ngư thứ ba, cô rất kinh ngạc: “Thật hay giả?”
Nếu có thêm đồng tộc, cô vẫn rất vui mừng.
Cố Tu Thành nói: “Anh cũng không rõ lắm. Anh đâu phải nhân ngư, không thể cảm ứng được như các em. Có lẽ em có thể tự mình đến đó tìm hiểu xem sao.”
Như Thu đồng ý. Cô hỏi ý kiến Vân Xu, Vân Xu cũng cho rằng cô nên ra ngoài một chuyến, biết đâu khi trở về, cô sẽ hoàn toàn buông bỏ được Cố Tu Thành.
Vân Xu cũng sống khá tốt ở Hải Thành, Như Thu có thể tạm thời yên tâm.
Cố Tu Thành phái người đưa cô rời đi. Để đảm bảo an toàn cho mỹ nhân ngư, anh sẽ đưa cô đến một nơi xa hơn một chút.
Kế hoạch của anh có thể bắt đầu rồi.
Thế lực nhà họ Cố ở Hải Thành quả thật không nhỏ. Cố Tu Thành rất nhanh đã tra ra nơi ở của Vân Xu.
Rốt cuộc, cô đẹp đến vậy, mà lại không có bất cứ tin tức gì lọt ra ngoài. Chắc chắn là cô đã cải trang kín mít khi ra ngoài. Chỉ cần lần theo manh mối này, lại rà soát những người mới đến Hải Thành, sẽ có thể biết được vị trí của cô.
Để tránh gây chú ý cho bất cứ ai, mọi hành động của Cố Tu Thành đều diễn ra rất chậm rãi.
Chiều tà.
Vân Xu cầm chiếc cốc sứ mới mua đi trên đường. Vừa rồi, ở siêu thị, cô nhìn thấy chiếc cốc khắc hình cá heo nhỏ này, liền thích ngay.
Nó đáng yêu như những người bạn của cô ở biển vậy. Nói mới nhớ, cô đã mấy ngày không ra bờ biển rồi. Tối nay, chờ trời tối hẳn, cô sẽ lén ra thăm chúng mới được.
Vân Xu vừa bước đến cửa nhà, đột nhiên xuất hiện mấy người lạ mặt. Cô cảm thấy không ổn, định bỏ chạy, nhưng họ đã lấy ra một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê, che kín mặt cô.
Cảm giác choáng váng dữ dội xâm nhập đại não. Cô nhanh chóng ngất đi.
Thân thể mềm nhũn ngã xuống được một gã đàn ông đỡ lấy, sau đó bị bế ngang người lên.
Ánh mắt Cố Tu Thành nóng rực nhìn người con gái trong lòng ngực. Mỹ nhân ngư tuyệt thế vô song cuối cùng cũng rơi vàO vòng tay anh. Sẽ không còn ai có thể tổn thương cô nữa. Anh sẽ tinh tế nâng niu, trân trọng cô. Anh sẽ dành trọn tình yêu cho cô.
Đoàn người nhanh chóng rời đi.
Chiếc cốc sứ nhỏ bị vứt vào thùng rác.
Đến khi Vân Xu tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một hồ nước rất lớn. Khác với bể bơi lần trước, hồ nước này mô phỏng môi trường biển cả, có đá ngầm, có rong biển, có ốc biển, vô cùng chân thật.
Hai chân cô cũng đã biến thành đuôi cá màu bạc.
Đây là đâu?
Những người kia là ai?
Cố Tu Thành bước vào, liền nhìn thấy mỹ nhân ngư xinh đẹp tuyệt trần đang hoảng loạn quẫy đuôi trong nước, b.ắ.n lên vô số bọt nước li ti huyễn hoặc. Gương mặt tuyệt lệ của cô tràn đầy bất an, đôi mắt đọng lại hơi nước, như thể tùy thời có thể rơi lệ.
Vẻ mặt này thật sự quá mức đáng yêu.
Anh nghĩ, hành động của mình là đúng đắn. Để Vân Xu ở bên ngoài, chẳng khác nào để cô sống trong nguy hiểm.
Chỉ có anh mới có thể bảo vệ cô thật tốt.
Vân Xu nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sao lại là anh!”
Anh ở đây, vậy Như Thu đâu?
Vân Xu hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Như Thu.
Người đàn ông chậm rãi bước đến mép hồ. Vân Xu thấy anh đến gần, liền cảnh giác bơi sang phía đối diện. Cố Tu Thành không để ý. Anh còn rất nhiều thời gian bên cạnh cô.
Anh nói với cô rằng, Như Thu đã vứt bỏ cô.
Vân Xu tuyệt đối không tin. So với cái kẻ khiến cô khó chịu này, đương nhiên cô tin Như Thu hơn.
“Đồ lừa đảo! Như Thu sẽ không bỏ rơi tôi!”